“Đó chẳng phải là đồng chí Trình sao?”
“Cô ấy đến chỗ chúng ta làm gì vậy? Vừa nãy có phải cô ấy gọi anh Hoài không?”
Không ít người đều nhận ra Trình Phương Thu, nhất thời vô số ánh mắt tò mò liên tục đảo qua lại giữa hai người.
Là nhân vật chính trong chuyện này nhưng cả hai lại đều tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên. Trình Phương Thu đứng yên tại chỗ lặng lẽ chờ Chu Ứng Hoài đi tới, còn anh thì dặn dò mấy câu với người bên cạnh, đặt công cụ xuống, tiện tay lấy khăn lau qua tay rồi mới đi về phía cô.
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Đến khi đến gần anh mới phát hiện ra cô vừa gội đầu tắm rửa xong, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai làm tôn lên làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo bừng sáng rực rỡ khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay ngước lên nhìn anh, hàng mi dài dày khẽ run tạo nên những chiếc bóng nhẹ bên dưới, ánh mắt trong veo động lòng người là sự rạng rỡ lộng lẫy và thâm tình đến cực điểm.
Trên người cô phảng phất một mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi khiến hô hấp của anh cũng khẽ dồn dập hơn đôi chút.
“Tôi tự nấu một nồi canh gà, đặc biệt múc một ít mang đến cho anh nếm thử.” Nói đến đây trong ánh mắt cô hiện lên một tia mong đợi, hai tay cẩn thận đưa hộp cơm được cô nâng niu suốt đường đến cho anh. Rồi như sợ anh từ chối, cô vội vàng nói thêm: “Anh đã cứu tôi hai lần rồi, coi như đây là chút lòng thành nhỏ nhoi của tôi, anh nhận lấy nhé.”
Phản ứng đầu tiên của Chu Ứng Hoài là muốn từ chối bởi với người dân quê, một năm ăn được một bữa thịt đã là điều đáng quý cho nên hộp canh gà này thật sự không thể gọi là “lòng thành nhỏ nhoi”, thậm chí phải nói là đầy ắp chân tình. Nhưng nếu anh từ chối...
Nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, anh thật sự nghi ngờ nếu mình nói không có khi cô sẽ rơm rớm nước mắt ngay tại chỗ mất.
“Anh Hoài? Cái này phải uống lúc còn nóng ấy.” Thấy anh chưa trả lời, cô đổi hướng thúc giục anh nhận lấy.
Hết cách, anh đành khẽ gật đầu đồng ý trầm giọng nói: “Cảm ơn, tôi...”
Anh vừa định đưa tay nhận lấy nhưng chợt thấy tay mình lấm lem, đành phải dẫn cô đi vào trong: “Tôi đi rửa tay, lấy bát.”
“Được.”
Bước qua cổng sân, Trình Phương Thu giống như cái đuôi nhỏ bám sát phía sau Chu Ứng Hoài. Trước ánh nhìn soi mói của những người khác, cô vẫn lễ phép mỉm cười gật đầu đáp lại từng người một. Cô chẳng quen ai ở đây cả nhưng để lại ấn tượng tốt chưa bao giờ là việc thừa, suy cho cùng thì khả năng cao sau này sẽ phải thường xuyên tiếp xúc với họ.
Nghĩ đến đây Trình Phương Thu không kìm được mà đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Dáng người thẳng tắp, bóng lưng vững chãi như núi, chỉ nhìn thôi cũng thấy yên tâm. Chỉ là người này giấu tâm tư rất sâu, thật khó đoán được anh đang nghĩ gì.
Không biết đến bao giờ cô mới có thể “đánh hạ” được anh. Tính ra thì còn chưa tới một tháng nữa là anh sẽ rời đi, nếu lúc đó cô vẫn không thể khiến anh cam tâm tình nguyện cưới mình...
Vậy cô có chọn đi lại con đường cũ của nguyên chủ không?
Gần đến cửa gỗ, Trình Phương Thu vội vàng thu lại dòng suy nghĩ, ngoan ngoãn đứng ngoài cửa không bước theo Chu Ứng Hoài vào trong. Không ngờ anh lại chủ động gọi cô.
“Có thể giúp tôi múc nước không?”
Chu Ứng Hoài đứng trước chum nước, hơi bối rối không biết bắt đầu từ đâu đành quay đầu tìm cô nhờ giúp. Cô lập tức đáp lời, đảo mắt nhìn quanh, đặt hộp cơm lên bàn bên cạnh sau đó cầm lấy cái gáo, múc một gáo nước từ trong chum rồi dưới sự chỉ dẫn của anh chậm rãi đổ lên tay anh.
Khoảng cách giữa hai người lúc này vô cùng gần, hương thơm trên người cô cũng trở nên đậm hơn, vương mãi không tan nơi chóp mũi anh.
Tóc cô xõa ngang eo, theo động tác của cô mà thỉnh thoảng quét nhẹ qua cánh tay anh. Thực ra tóc đã khô gần hết, chỉ còn phần đuôi tóc còn hơi ướt để lại vài vệt nước mỏng mảnh trên da anh.
Có chút ngứa lại có chút khó chịu khiến người ta không thể làm ngơ trước sự tồn tại của cô.
Chu Ứng Hoài vừa định mở miệng bảo cô đứng xa ra một chút nhưng vừa nghiêng đầu thì liền đối diện với hai khối căng tròn gần như muốn trào ra. Hai người đứng quá gần khiến sống mũi anh vô tình chạm thẳng vào nơi ấy, cảm giác mềm mại lướt qua khiến đầu óc anh trong nháy mắt trống rỗng nhưng rất nhanh đã phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra.
Chiếc áo cô mặc hơi rộng, vì sợ nóng và vội vàng ra ngoài nên hai khuy đầu tiên chưa kịp cài. Khi đứng thì không sao nhưng chỉ cần cúi người một chút thì cảnh xuân chẳng cách nào giấu được.
Khe ngực trắng trẻo mịn màng ấy gây chấn động không nhỏ đối với cậu trai trẻ như Chu Ứng Hoài. Đồng tử anh co rút, vội vàng quay mặt đi nhưng hai vành tai lại đỏ ửng, đỏ lan tới tận cổ.
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Tiếng nước chảy ào ào không ngừng, lông mi Chu Ứng Hoài khẽ run nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Yết hầu anh khẽ nhấp nhô mấy lần, cố gắng kìm nén nhịp thở nặng nề ép bản thân tập trung vào việc rửa tay.
Dầu máy rất khó rửa, phải dùng xà phòng kỳ cọ nhiều lần mới sạch được.
Cuối cùng khi vừa ổn định lại được tâm trạng, cô lại dịu dàng lên tiếng hỏi: “Anh Hoài, như vậy được chưa? Có bắn nước lên người anh không?”
Giọng cô nhẹ như thở, tựa như ghé sát tai mà hỏi, tim anh đập thình thịch không ngừng. Chu Ứng Hoài không chịu nổi nữa, luống cuống thu tay lại, mượn cớ quay người lấy khăn lau tay để tránh ánh mắt nghi hoặc của cô.
“Tôi đi lấy bát.”
Nhìn bóng lưng anh gần như bỏ chạy, Trình Phương Thu khẽ cong khóe môi đầy tinh quái sau đó cúi đầu xoa ngực mình bĩu môi lẩm bẩm: “Đụng đau chết đi được.”
Cô không hề cố ý hạ giọng nên gần như cùng lúc đó Chu Ứng Hoài ở cách đó không xa lập tức bước chân loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã.
“Anh không sao chứ?” Trình Phương Thu vội vàng lên tiếng quan tâm còn anh thì ấp a ấp úng: “Không, không sao.”
Cả hai đều ăn ý không nhắc lại chuyện nhỏ vừa rồi. Khi Chu Ứng Hoài cầm bát quay lại, anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh nhạt thường ngày.
Mở nắp hộp cơm ra, hương thơm nồng đậm lập tức lan tỏa khắp không gian. Chu Ứng Hoài hơi kinh ngạc liếc nhìn Trình Phương Thu một cái, không ngờ người trông mảnh mai yếu đuối như cô lại nấu được món trông vừa ngon vừa đẹp mắt như vậy. Chỉ là không biết mùi vị ra sao.
Canh gà còn rất nóng, anh không để cô động vào mà tự tay cẩn thận rót vào bát.
“Cảm ơn.” Chu Ứng Hoài khách sáo cảm ơn rồi lại định rửa sạch hộp cơm để trả lại cô.
Trình Phương Thu vội ngăn lại: “Để tôi mang về rửa là được rồi. Canh phải uống lúc còn nóng, anh uống xong còn phải đi làm nữa, tôi không làm phiền anh đâu.”
Nói rồi cô liền nhanh tay giành lấy hộp cơm. Chu Ứng Hoài thấy vậy cũng không cưỡng ép, chỉ dặn cô ở đây chờ mình một lát rồi quay người ra khỏi bếp.
Trình Phương Thu nghe lời đứng đợi nhưng ánh mắt lại không kìm được quan sát căn bếp nhỏ của khu tập thể này. Diện tích không lớn nhưng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Bếp lò, chum nước, bàn ăn, tủ bếp… cái gì cần đều có.
Người thành phố đến đây sống ít nhiều đều có phần kỹ tính và sạch sẽ nên mọi khu vực đều được phân chia rõ ràng, không hề bừa bộn.
Điểm này thật ra lại rất đáng khen.
Chưa quan sát được bao lâu Chu Ứng Hoài đã quay lại. Anh cầm theo một hộp thiếc nhỏ, so với thời đại này thì kiểu đóng gói đó xem như là rất tinh xảo. Trên hộp có in hình và vài chữ tiếng nước ngoài. Trình Phương Thu chỉ liếc một cái rồi dời mắt.
“Là một ít đồ ăn vặt người nhà gửi tới, nếu cô không chê thì cầm về ăn đi.” Chu Ứng Hoài đưa chiếc hộp về phía cô.
“Cái này quý giá quá, tôi không thể nhận được.” Vừa nhìn là biết đồ đắt tiền, vốn dĩ cô chỉ mang canh gà đến cảm ơn anh bây giờ lại nhận quà thì không còn hợp lý nữa.
Ngón tay Chu Ứng Hoài đang cầm hộp thiếc hơi siết lại, khẽ vuốt bề mặt một chút, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Chỉ là mua đại thôi, không đáng bao nhiêu, còn chẳng quý bằng nồi canh gà cô nấu.”
Nghe vậy Trình Phương Thu hơi sững người. Thời buổi này hàng hóa phương Tây bị quản lý rất nghiêm, ở các cửa hàng cung tiêu bình thường căn bản không thể thấy loại có chữ tiếng nước ngoài. Thứ này nếu có thì cũng chỉ được bán tại cửa hàng Hữu Nghị ở các thành phố lớn, giá đắt và phải dùng phiếu đặc biệt mới mua được, nhà bình thường căn bản không có khả năng.
Vậy mà Chu Ứng Hoài lại tiện tay đưa cho cô.
Không chỉ thế lời anh nói còn rất chừng mực, nghe vào tai khiến lòng người thoải mái. Trình Phương Thu khẽ cong môi, do dự vài giây rồi nuốt hết lời từ chối trở lại. Từ chối mãi chẳng bằng vui vẻ nhận lấy, có qua có lại quan hệ mới tiến triển, nếu không sẽ giống như một cuộc trao đổi.
Huống hồ cô để mắt đến anh không phải vì anh giàu, có thế lực, có tiền đồ đó sao? Nhận lấy đồ tốt của anh cũng là chuyện mà sau này cô phải dần quen.
Trình Phương Thu hít sâu một hơi nhận lấy hộp thiếc từ tay anh. Cảm giác thật kỳ lạ, trong lòng có chút khó tả, khá phức tạp.
Nhưng lúc này cô vẫn thấy vui là nhiều hơn tất cả. Dù sao thì đây cũng là món đồ tốt nhất cô nhận được từ khi tới thế giới này.
Ánh mắt Trình Phương Thu dời sang cánh tay anh, nơi đó vẫn còn buộc chiếc nơ bướm cô từng thắt giúp, vừa nhìn đã biết anh xuống núi xong là lập tức lao vào sửa máy móc, căn bản không dành thời gian để xử lý vết thương.
Cô khẽ cau mày vội vã hỏi: “Vết thương của anh thế nào rồi?”
Nghe vậy Chu Ứng Hoài theo phản xạ đưa tay giấu ra sau lưng sau đó lại thấy hành động này quá mức lộ liễu, trên mặt thoáng hiện vẻ mất tự nhiên. Anh khẽ ho một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Khăn tay giặt xong tôi sẽ trả cô.”
“Cái đó không quan trọng đâu, tôi chẳng để tâm tới một cái khăn tay, điều tôi quan tâm là…”
Nói đến đây Trình Phương Thu như chợt nhận ra lời sắp nói ra có phần không phù hợp, vội vàng mím môi nuốt nốt phần sau trở lại, gương mặt thoáng chốc hiện lên chút bối rối và ngượng ngùng. Ngón tay đang cầm hộp thiếc bất giác siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch.
Sau chữ cuối cùng của cô, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên yên ắng lạ thường. Con ngươi Chu Ứng Hoài hơi phóng đại, vì khoảng cách quá gần nên anh có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên làn da trắng nõn của cô và cả màu đỏ ửng nơi vành tai.
Chu Ứng Hoài cố gắng kìm lại hơi thở rối loạn, yết hầu khẽ nhấp nhô, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi đưa cô ra ngoài.”
Thấy anh chuyển chủ đề, Trình Phương Thu khẽ ngẩng đầu nhìn anh định nói gì đó nhưng lại thôi, nhanh chóng cúi xuống ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Hai người cùng nhau đi ra đến cổng sân, Trình Phương Thu đi được mấy bước thì đột nhiên quay lại dặn dò: “Anh nhất định phải nhớ bôi thuốc đấy.”
Chu Ứng Hoài nhìn vào ánh mắt lo lắng của cô, khẽ gật đầu, “Ừ.”
Thấy anh đồng ý, Trình Phương Thu như cuối cùng cũng yên tâm, khẽ mỉm cười với anh rồi xoay người rời đi. Đến khi bóng lưng cô khuất hẳn nơi góc rẽ Chu Ứng Hoài mới quay người bước vào sân, nào ngờ vừa quay lại liền đối diện với ánh mắt hiếu kỳ sôi nổi của mấy người đang lấp ló theo dõi.