Sở Hoàn mua vé xe lửa lúc sáu giờ tối, không sớm không muộn, từ thị trấn Tây Hà gần nhà ga tìm một chiếc xe về, vừa kịp ăn tối.
Đến nơi, cậu mới phát hiện mình thậm chí không cần đến thị trấn Tây Hà, bên ngoài nhà ga đã có rất nhiều xe khách đang bắt khách.
"Nhà nghỉ nông thôn, đi câu cá hái trái cây không?"
"Chỗ ở, chỗ ở đây."
"Đi không, đi đâu đây? Giá cả phải chăng!"
"..."
Sở Hoàn nhìn quanh, rồi kéo vali của mình về phía người đàn ông đang rao "giá cả phải chăng", hỏi anh ta: "Có đi Từ Lĩnh không?"
Người đó liếc nhìn cậu, rồi đưa cho cậu một điếu thuốc, nói: "Hai mươi lăm."
Sở Hoàn giơ tay từ chối điếu thuốc, bất mãn nói: "Bình thường không phải mười lăm sao?"
Bộ coi cậu là người ngoài mà chặt chém à?
"Hì hì." Người đó cũng không ngượng, nhét điếu thuốc vào miệng mình cười nói: "Tại muộn rồi mà, đưa cậu đến đó, tôi về chắc chắn phải đi xe không."
"Hoàn Nhi!"
Ngay khi hai người đang mặc cả, phía sau đột nhiên có người gọi tên Sở Hoàn.
Sở Hoàn quay người lại, rồi thấy một khuôn mặt quen thuộc, trên mặt cậu lập tức lộ ra một nụ cười, gọi: "Giẻ Lau? Sao cậu lại ở đây?"
Thẩm Lạc Thu vài bước liền ôm lấy Sở Hoàn: "Tôi đến đón cậu mà! Không phải chú nói cậu đến vào buổi chiều sao? Tôi đã tìm cậu nãy giờ rồi, vậy mà cậu cứ không để ý đến tôi."
Thẩm Lạc Thu là người cùng làng với Sở Hoàn, vì hồi nhỏ nghịch ngợm lại không thích sạch sẽ, quần áo luôn bẩn như cái giẻ lau cũ ở nhà, nên bị gọi biệt danh là "Giẻ Lau", từ nhỏ gọi đến lớn, uổng công mẹ cậu ta nhờ ba Sở Hoàn đặt cho một cái tên đầy chất thơ.
Cậu ta học không tốt, nhưng tài nguyên giáo dục ở đây vốn dĩ cũng không tốt, sau này không đậu đại học liền ở lại làng, bên cạnh làng Từ Lĩnh có một con sông lớn, chính là sông Tây Hà của thị trấn Tây Hà, bây giờ đang mở một quán du lịch câu cá ven sông.
Vì phải mang cơm và đồ ăn cho những người câu cá ở bờ sông, thường xuyên chạy đi chạy lại bên ngoài, nên có một làn da màu lúa mì khỏe mạnh, cười lên trông rất rất rạng rỡ.
Sở Hoàn quay đầu lại nói với tài xế chở khách: "Anh ơi, em không cần nữa, bạn em đến đón rồi."
"Được thôi, lần sau lại ủng hộ công việc của tôi nhé."
"Đi thôi đi thôi."
Thẩm Lạc Thu kéo Sở Hoàn đi: "Chiều nay tôi thấy chú giết gà rồi! Về nhà chắc chắn sẽ có đồ ăn ngon."
Sở Hoàn bị cậu ta nhét vào ghế phụ, mông còn chưa ngồi vững đã ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc, cậu vội vàng mở cửa sổ, gọi: "Xe cậu chở gì vậy? Hôi thế!"
Thẩm Lạc Thu cười ngây ngô, nói: "Hì hì, hai hôm trước cho nhà thằng Tiểu Nhị mượn chở phân gà, chưa kịp rửa."
"Chết tiệt."
Sở Hoàn ghé vào cửa sổ, suýt chút nữa ngất đi vì mùi hôi đó.
Thị trấn Tây Hà cách Từ Lĩnh chỉ mười mấy cây số, ở giữa cách một con sông Tây Hà, trước đây khi phải dùng phà qua sông, xe cộ phải chờ phà, lại phải xếp hàng, về nhà cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ cầu xây xong thì nhanh rồi, chưa đầy nửa tiếng là có thể về đến nhà.
Chưa đến bảy giờ, xe của Thẩm Lạc Thu đã đậu trước cửa sân nhà họ Sở.
Trong sân nhà họ Sở đã đặt một chiếc bàn vuông bằng gỗ thật, trên đó bày đầy thức ăn, Thẩm Lạc Thu vừa xuống xe đã hít một hơi thật sâu mùi thơm của cơm canh, gọi vào trong: "Chú ơi, tụi con về rồi ạ!"
Sở Hoàn thì nhìn quanh một lượt, phát hiện sân nhà không khác nhiều so với trước khi cậu đi, sạch sẽ ngăn nắp, nền đất lát bằng những phiến đá lớn thô ráp đã trở nên nhẵn bóng theo thời gian, cây cam bên cạnh vẫn xanh tươi như trước.
Đối diện sân là một ngôi nhà lớn hình vuông vắn, cánh cửa gỗ thật nặng nề đóng chặt, nếu lại gần, còn có thể ngửi thấy mùi hương cổ xưa thoảng ra từ bên trong, đó là nơi gia đình cậu dùng để thờ tượng thần truyền đời.
Mấy căn phòng bên cạnh ngôi nhà lớn mới là nơi họ ở.
Sở Trạch Dương bưng đĩa rau cuối cùng từ trong bếp ra, thấy hai người liền nói: "Cất đồ đi, rửa tay rồi ăn cơm."
Sở Hoàn trông rất giống Sở Trạch Dương, chỉ là Sở Trạch Dương trông nhã nhặn hơn Sở Hoàn rất nhiều, ngay cả mái tóc bạc trên đầu cũng trông rất phong độ.
Sở Hoàn cất đồ vào phòng mình, đợi đến khi cậu ra ngoài, Thẩm Lạc Thu đã ngồi trên ghế bắt đầu ăn rồi.
"Hoàn Nhi, lại ăn đi, tay nghề của chú quá đỉnh rồi, cậu xem con gà này đi, nhìn là biết ngon rồi!"
Cậu ta gắp một miếng thịt gà giơ lên khoe với Sở Hoàn, rồi trực tiếp nhét vào miệng, lại gắp một miếng lươn xào cay giơ lên khoe với cậu.
"Cậu nhìn con lươn này đi! A – thơm quá!"
Sở Hoàn không thèm để ý đến cậu ta, sau khi ngồi xuống ghế, liền rót một chén rượu cho bố mình, nói: "Ba, ba vẫn đẹp trai như ngày nào."
Sở Trạch Dương nâng chén rượu nhấp một ngụm, rồi mới nói: "Có gì nói lẹ đi."
Sở Hoàn: "Con nghỉ việc rồi."
"Gì? Con nghỉ việc rồi à, công việc đó không phải tốt lắm sao?"
Thẩm Lạc Thu là người đầu tiên kinh ngạc, cậu ta còn dừng đũa lại, gọi Sở Hoàn: "Vậy sau này cậu không đi ra ngoài nữa sao?"
Sở Hoàn: "Không đi nữa, cứ ở đây theo ba làm thôi."
"À, theo chú hả?"
Sở Hoàn liếc nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu có biểu cảm gì vậy?"
Thẩm Lạc Thu muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đặt đũa xuống nói: "Cậu làm được không? Chuyện đó phải cần thiên phú mà..."
Cậu ta cũng biết gia đình Sở Hoàn làm gì, trước đây Sở Hoàn ra ngoài làm việc, còn có người đến muốn bái Sở Trạch Dương làm sư phụ, nhiều truyền thừa của thầy pháp là truyền miệng, nhưng Sở Trạch Dương đều không nhận.
Thế hệ của cậu ta ít người tin vào những thứ này, nhưng mẹ cậu ta vẫn chân thành lo lắng, sau này Sở Trạch Dương mất đi, họ biết tìm ai để giải quyết những vấn đề đó.
Sở Hoàn kiêu hãnh ngẩng đầu: "Thiên phú của tôi tốt lắm."
Cậu quay đầu lại khoe khoang với Sở Trạch Dương: "Ba, con chỉ mất bốn tiếng đồng hồ là vẽ được một lá bùa trấn trạch rồi."
Thẩm Lạc Thu kinh ngạc nói: "Cái thứ này không phải bán theo tập sao? Năm ngoái mẹ tôi đã lấy một đống từ chỗ chú.”
"Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!"
Sở Hoàn lườm cậu ta một cái, rồi lại quay sang nói với Sở Trạch Dương: "Con thấy làm nghề này rất tốt, rất có tiền đồ, ba thấy sao ạ?"
Sở Trạch Dương đặt chén rượu xuống bàn, thở dài một hơi thật sâu: "Không có linh tính, ngu như heo."
Thẩm Lạc Thu khặc khặc khặc cười phá lên, tiếng cười nghe như một con vịt già ồn ào.
"Ba!"
"Gọi gì? Ba ở đây mà."
Sở Hoàn không vui: "Con ngu chỗ nào chứ?"
"Bùa trấn trạch mà vẽ mất bốn tiếng đồng hồ còn không ngu à?"
Sở Hoàn: "..." Không nói nên lời.
Cậu cầm đũa lên, nói: "Chúng ta ăn cơm đi."
Thẩm Lạc Thu thương xót vỗ vỗ cánh tay Sở Hoàn, nói: "Không sao, cùng lắm thì làm với tôi thôi, tôi bây giờ đang thiếu người đây, ở lại làng tốt biết bao, ngoài kia có lươn ngon thế này không?"
Lươn được xào hơi khô, lại cho nhiều gia vị, nhai vừa thơm vừa cay, Sở Hoàn gật đầu, nói: "Đúng vậy."
"Cậu xem đậu phụ này, bên ngoài có ăn được đậu phụ nào mềm và ngon như thế này không?"
"Ưm ưm, ngon lắm!"
Hai người vừa ăn vừa tranh giành, Sở Trạch Dương từ đầu đến cuối đều cầm chén rượu của mình, thỉnh thoảng mới động đũa, nhìn họ với ánh mắt mãn nguyện như nhìn hai con heo con rất biết tranh giành thức ăn.
Bữa cơm này từ gần bảy giờ, ăn đến hơn tám giờ tối, cuối cùng là Sở Trạch Dương đặt đũa xuống trước, ông nói với hai người đang ăn no đến không mức đứng dậy nổi nhưng vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa: "Ăn xong thì dọn nhé."
"Vâng ạ~ Chú~"
"Biết rồi ạ."