"Ting..."

Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên trong văn phòng yên tĩnh, giờ nghỉ trưa, hầu hết mọi người đã ăn xong, đang ngồi ngủ gật tại chỗ.

Sở Hoàn cũng không ngoại lệ, sáng nay cậu vừa bị quản lý mắng, để xoa dịu tâm hồn mệt mỏi, buổi trưa cậu đã mạnh tay chi 30 tệ gọi một suất lẩu cay.

Lẩu cay rất ngon, đặc biệt là ớt vừa thơm vừa cay, no bụng rồi, lại mệt mỏi cả buổi sáng, giờ cậu chỉ muốn hẹn hò với Chu Công. Giờ nghỉ trưa của công ty cậu ngắn ngủi đến chết người, có thể ngủ thêm một phút cũng tốt, tiếng chuông điện thoại bên tai nghe như đến từ một thế giới khác.

Cậu có thể chịu đựng được, nhưng đồng nghiệp của cậu thì không, cô đồng nghiệp ngồi đối diện cậu bỗng đứng phắt dậy, dáng người nhỏ nhắn nhưng khí thế mạnh mẽ, đưa tay ném thẳng một chiếc bánh mì nhỏ vào đầu Sở Hoàn.

"Á!"

Sở Hoàn kêu lên một tiếng, rồi mơ màng ngẩng đầu lên. Khi nhìn vào đôi mắt như phun lửa của người phụ nữ trước mặt, đầu óc cậu lập tức tỉnh táo.

Triệu Quỳ gằn từng chữ: "Điện, thoại, của, cậu."

"Ồ? À?"

Mái tóc hơi dài của Sở Hoàn rối bời, dựng đứng, trán có một vệt đỏ vì úp mặt xuống bàn, mắt vẫn còn mơ màng.

Sau hai giây phản ứng, cuối cùng cậu cũng đưa tay lên vuốt tóc, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn đã bắt đầu đổ chuông lần thứ hai.

Trên màn hình điện thoại chỉ hiện lên một chữ "Ba".

Cuộc gọi này buộc phải nghe.

Không ai hiểu rõ hơn Sở Hoàn rằng người ba "vô công rồi nghề" của cậu có thể kiên trì đến mức nào trong một việc.

Cậu cầm điện thoại đi ra ngoài, vào cầu thang tối om, rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

"Ba, có chuyện gì vậy? Hôm nay con đi làm."

"Con trai à, hôm nay ba xem bói, thấy dạo này con bị vận xui đeo bám, có muốn về nhà tránh một thời gian không?"

Nghe xong lời của ba Sở, Sở Hoàn dùng tay kia nhặt một thứ gì đó dưới đất nghịch nghịch, nói với giọng uể oải: "Không được, nghỉ việc rồi sau này con khó tìm việc lắm, cái ngành học chết tiệt này của con..."

"Vậy sao con không về nối nghiệp ba, dù sao cũng không chết đói được."

"Con không muốn, bây giờ đang nghiêm cấm mê tín dị đoan, con không muốn vào tù."

Sở Hoàn đương nhiên biết "nối nghiệp" của ba Sở là gì. Ba cậu là "thầy pháp", ông nội cậu cũng là "thầy pháp", nhà cậu chuyên làm nghề này, trong nhà còn thờ một pho tượng thần không biết là thần gì.

Thầy pháp còn được gọi là "sư lang", "sư công", "pháp sư", là những người có ghi chép trong lịch sử. Tài liệu ghi chép nói rằng những người này có thể giao tiếp với thần linh, biết thuật phù thủy. Sở Hoàn không biết thầy pháp thời xưa như thế nào, nhưng từ nhỏ đến lớn, nhìn những việc ba cậu làm, ba cậu cái gì cũng biết, phù thủy, đạo thuật, bói toán, phong thủy, trừ tà ma, chuyển vận... tóm lại là tất cả những hoạt động mê tín dị đoan dân gian, còn linh nghiệm hay không thì cậu không biết, dù sao đến giờ ba cậu vẫn chưa bị ai tìm đến tận cửa.

Hồi nhỏ cậu cũng học được một thời gian, nhưng sau này chuyển đến trường trên thị trấn học thì không còn tiếp xúc với những thứ này nữa.

"Con thì biết cái gì."

Ba Sở lớn tiếng mắng một câu, âm lượng lớn đến mức Sở Hoàn cảm thấy màng nhĩ của mình sắp nổ tung.

"Bây giờ ba là nhà tâm lý học dân gian! Mấy người đó tự tìm đến ba, ba nói vài lời hay ý đẹp, làm vài nghi thức, an ủi tâm hồn họ để họ sống tốt hơn, hừ hừ, chẳng phải đó là nhà tâm lý học sao?"

Nghe xong, Sở Hoàn bật cười, kéo dài giọng nói: "Ồ ~ ba còn biết cả nhà tâm lý học cơ đấy?"

"Những thứ ba biết chắc chắn nhiều hơn một thằng nhóc là con."

"Được rồi, con là nhóc con, vậy ba là gì?"

"Con muốn ăn đòn hả?"

Sở Hoàn cãi nhau với ba cậu vài câu, rồi nói: "Thôi được rồi, con xem xét lại, nếu không được thì con sẽ về. Con phải đi làm rồi."

Cúp điện thoại, cậu thuận tay ném thứ đồ chơi trong tay xuống cầu thang.

Cầu thang thoát hiểm này thường ngày không có ai đến, đèn bên trong phủ một lớp bụi dày, cả không gian mờ mịt dưới ánh đèn, thứ đồ vật kia lóe lên rồi biến mất, tiếp theo bên dưới bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh.

Sở Hoàn: "???"

Cái gì? Ở đây ngoài cậu ra còn có người khác?

Không đúng, thứ cậu vừa ném xuống là cái gì?

Sở Hoàn hoàn toàn không nhớ rõ, lúc nãy cậu nghe điện thoại, thuận tay sờ soạng dưới đất, mà khi nghe điện thoại thì tay không chịu sự điều khiển của não bộ, giờ cậu chỉ nhớ thứ đó to bằng nắp chai, bề mặt hơi mềm, ấn vào thì lại hơi dai, phải nói là giống một cục thịt được bọc bởi một lớp da mỏng, bên trong còn có sụn?

...

Không thể xui xẻo như vậy chứ?

Tiếng hét bên dưới vẫn tiếp tục, còn có tiếng bước chân chạy lên cầu thang, dường như muốn lên đây, nhưng Sở Hoàn đợi mãi vẫn không thấy bóng người.

Lông tơ trên người cậu dựng đứng, trong nháy mắt đủ loại ảo tưởng xuất hiện trong đầu, khiến cậu sợ đến mức không dám nhúc nhích, chỉ cố gắng đảo mắt nhìn xuống dưới. May quá, mặt đất vẫn sạch sẽ, không có máu tươi, cũng không có mảnh vụn thi thể...

Thứ cậu vừa sờ thấy có thể là mảnh cao su chưa được dọn sạch, hoặc căn bản chỉ là ảo giác của cậu, thực ra cậu không hề nhặt được gì cả.

Sở Hoàn chỉ mất vài giây để tự trấn an bản thân, sau đó cậu kiên quyết quay người, định đi về phía cầu thang sáng sủa.

Nhưng vừa đi được hai bước, tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, dường như còn có một luồng gió âm u thổi về phía cậu, cậu không kiềm chế được, tay phải lập tức bắt quyết*.

*Bắt quyết: dùng mười ngón tay đan chéo vào nhau kết thành chữ để làm phép trấn áp ma quỷ.

Cậu không biết thứ gì ở đây, cũng không biết trừ tà quyết có tác dụng hay không, nhưng vào lúc này, nó thực sự mang lại cho cậu sự an ủi rất lớn.

À, cuối cùng Sở Hoàn cũng hiểu ý của ba cậu khi nói về nhà tâm lý học rồi.

Tốt lắm, rất khoa học.

"Á á á á á!"

Tiếng hét chớp nhoáng vang lên, dường như sắp đuổi kịp, Sở Hoàn cũng chạy càng lúc càng nhanh. Ngay khi cậu sắp bước vào hành lang sáng sủa, hai bên người đột nhiên xuất hiện một bàn tay, nắm chặt lấy cánh tay cậu.

Bàn tay đó mạnh đến mức dường như muốn ghim vào da thịt cậu, Sở Hoàn rùng mình, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Chết tiệt, hình như ba cậu thật sự chỉ là một "nhà tâm lý học", những thứ ông dạy hoàn toàn vô dụng!?

Cái trừ tà quyết mà cậu bắt, theo lời ba cậu, đáng lẽ âm khí, ma quỷ đều không thể đến gần mới đúng, nhưng bây giờ thứ đó sắp nhập vào người cậu tới nơi rồi!

"Hộc... hộc... Sở... Sở Hoàn?"

"Cậu có thấy gì không, hả? Cậu có thấy gì không?"

Hai người một trái một phải, bám chặt lấy cậu, trên mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng chưa tan.

Nghe thấy họ nói chuyện, Sở Hoàn mới phản ứng lại, thứ nắm lấy cậu không phải thứ gì đó không sạch sẽ, mà là người, còn là đồng nghiệp của cậu. Cậu mỉm cười, thả lỏng bàn tay đang bắt quyết đến mức sắp chuột rút.

Nhưng sau khi cúi đầu nhìn kỹ, cậu phát hiện mức độ kinh dị khi gặp hai người này không hề thua kém gì gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ.

Người nắm lấy tay phải cậu là quản lý bộ phận bên cạnh, Trình Hồng, một người phụ nữ mạnh mẽ hơn bốn mươi tuổi, thường ngày luôn xuất hiện với vẻ ngoài gọn gàng, trang điểm chỉnh tề, tỉ mỉ, bây giờ tóc tai rối bời, lớp trang điểm trên mặt lem luốc, vẻ mặt kinh hồn bạt vía, thỉnh thoảng cơ thể còn run lên.

Người nắm lấy tay trái cậu cũng là đồng nghiệp bộ phận bên cạnh, Tiết Chiếu, nam, thực tập sinh vừa vào công ty, dáng vẻ sáng sủa, đẹp trai, theo lời Triệu Quỳ, đồng nghiệp ngồi đối diện cậu, đánh giá là toàn thân tỏa ra sức sống chưa bị công việc vắt kiệt, nếu bỏ qua lớp son môi trên miệng cậu ta, thì trông cậu ta vẫn bình thường. ( app truyện T Y T )

Chỉ cần dùng móng chân nghĩ, cậu cũng biết hai người này không ngủ trưa, ở chỗ này làm gì.

Bị bắt gặp drama ở văn phòng thế này, chắc chắn sẽ bị làm khó dễ! Mình tiêu đời rồi!

Sở Hoàn than thở trong lòng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Tôi không thấy gì cả, tôi chỉ ra ngoài nghe điện thoại, vừa cúp máy thì nghe thấy tiếng hét của hai người, làm tôi giật cả mình."

"Không thấy, sao cậu lại không thấy?" Trình Hồng trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin.

"Thứ đó không phải từ trên trần nhà rơi xuống, rơi xuống đất thì xoay tròn, dính chặt xuống đất, rồi mọc lên sao..." Tiết Chiếu cũng tiếp lời.

Sở Hoàn khẳng định: "Hai người bị ảo giác rồi à? Nghe nói bộ phận của hai người rất bận rộn, phải chú ý sức khỏe đấy, quản lý Trình."

Giọng cậu đều đều, nhưng lại khiến người ta vô thức tin tưởng.

"Đúng đúng đúng, có thể là ảo giác, chỉ là ảo giác, ảo giác."

Hai người ngẩn ra, sau đó như đang tự thuyết phục bản thân, miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ "ảo giác".

Sở Hoàn rất sốt ruột, giờ nghỉ trưa đã hết rồi, cậu chỉ muốn quay lại chỗ ngồi của mình, nếu không tên quản lý đầu hói kia không thấy cậu, chắc chắn sẽ trừ lương cậu!

"Hai vị, tôi phải quay lại làm việc rồi."

"Không được!"

Cậu vừa dứt lời, hai người một trái một phải lại nắm chặt lấy cánh tay cậu, không chịu buông ra.

Sở Hoàn bắt đầu giãy giụa: "Hai người không đi làm à? Tôi phải đi làm đấy!"

"Đi chung đi!"

Trình Hồng kiên quyết nói với cậu: "Chúng ta cùng đi."

Tiết Chiếu cũng nói với cậu: "Đúng vậy, chúng ta cùng đi."

Sở Hoàn: "???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play