Cứ vật lộn như vậy đến nửa đêm, cậu mới có được một lá bùa đã vẽ xong, trông bình thường không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy những hoa văn màu đỏ trên đó dường như sẽ chuyển động vào giây tiếp theo.

Sở Hoàn cũng lập tức ngã vật xuống giường ngay sau khi bùa thành hình.

Sáng hôm sau, vừa đến văn phòng đã có người đến nói với cậu.

"Sở Hoàn! Quản lý tìm cậu kìa!"

"Hả?"

Động tác ngáp của Sở Hoàn khựng lại: "Ồ, tôi biết rồi."

Cậu thở dài một hơi, rồi vừa quay người lại đã bị Lục Thành tóm lấy, Lục Thành trông rất hưng phấn, nói: "Sở Hoàn à, thứ cậu đưa cho tôi rất tốt, rất tốt, tôi đã chuyển tiền cho cậu rồi, cậu còn cái nào khác không? Tôi có thể mua..."

"Sở Hoàn!" Bên kia có người đang gọi.

"Đến đây."

Sở Hoàn gạt tay Lục Thành ra, nói: "Để lát nữa nói chuyện."

Nói xong, cậu đi về phía văn phòng quản lý của họ, Lục Thành ở phía sau nhìn chằm chằm theo cậu.

Người đàn ông hói đầu quen thuộc, mái tóc thưa thớt chải cong quen thuộc, và những lời nói quen thuộc.

"Sở Hoàn à, tôi nghe được một số tin đồn, nghe nói cậu thấy công ty không được sạch sẽ lắm à?”

Sở Hoàn nhìn mũi giày mình, cậu không biết câu này là ai nói, Lục Thành hay Trình Hồng hay một đồng nghiệp nào đó không ưa cậu, nhưng bây giờ đằng nào cũng phải có người đứng ra chịu tội thôi.

"Cậu viết một bản kiểm điểm đi, chuyện này ầm ĩ đến cấp trên đều biết rồi, tôi phải có lời giải thích với các lãnh đạo chứ?"

"Cậu có nghe không đấy?"

Sở Hoàn đêm qua không ngủ ngon, bây giờ ý thức đã sớm bay đi rồi: "Đang nghe đây."

Vừa rồi Lục Thành nói gì với cậu ấy nhỉ, anh ta thấy cái bùa thế thân mình làm rất tốt sao? Còn chuyển tiền cho cậu nữa, chuyển bao nhiêu vậy?

Cậu lấy lại tinh thần liếc nhìn người đàn ông hói đầu sau bàn, quản lý của họ vẫn đang bắn nước bọt tung tóe, Sở Hoàn liền lén lút rút điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên thấy một tin nhắn thay đổi số dư tài khoản ngân hàng.

Một chuỗi số, một số 0, hai số 0, ba số 0, bốn số 0...

Mắt Sở Hoàn lập tức mở to, nhưng quản lý của họ cũng không để ý đến phản ứng của cậu, vẫn tự mình nói: "...Tuy chúng ta là một công ty nhân văn, nhưng ngày nào cậu cũng đến sát giờ chấm công thì có vẻ không ổn lắm đâu, tôi rất coi trọng cậu đấy, cậu nên làm gương cho các đồng nghiệp khác..."

"Cả bản kiểm điểm đó nữa, cậu phải nộp cho tôi ngay hôm nay đấy."

Sở Hoàn hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nói: "Tôi xin nghỉ việc."

"Cậu nói gì cơ?!"

Sở Hoàn: "Tôi không làm nữa, nghỉ việc, hiểu chưa?"

"Cậu nghỉ việc rồi cậu làm gì?"

"Tôi về quê khởi nghiệp!"

Ba cậu không phải kẻ lừa đảo, công việc của thầy bói cũng kiếm được tiền lắm ấy chứ!

Cuối cùng Sở Hoàn nhìn quản lý của họ một cái, rồi ngẩng đầu khí thế hừng hực quay người bỏ đi.

"Cậu cậu cậu—"

Cậu vừa xin nghỉ việc, những người khác còn chưa kịp phản ứng, Lục Thành đã hoảng hốt trước, anh ta thậm chí còn nói với Sở Hoàn là có chuyện gì anh ta sẽ giải quyết, bảo cậu đừng nghỉ việc.

Nhưng Sở Hoàn đã quyết ý, chỉ nói với anh ta: "Sau này có chuyện gì thì đến tìm tôi, tôi giảm giá cho."

Lục Thành: "Vậy tôi phải làm sao, tôi, tôi..."

Tâm trạng Sở Hoàn bây giờ vô cùng vui vẻ, sau khi nghỉ việc, cậu cảm thấy trời đã quang mây tạnh, không khí cũng thơm tho, ngay cả những người đáng ghét cũng có thể nhìn thuận mắt rồi, cậu nói: "Yên tâm, cái thứ đó tôi sẽ giải quyết, coi như quảng cáo vậy."

Sở Hoàn càng nhìn Lục Thành càng thuận mắt, đây chính là khách hàng lớn tương lai của mình mà!

Lục Thành cũng không biết nói gì, chỉ "ồ" một tiếng.

Sở Hoàn cũng không phải lãnh đạo gì, một nhân viên nhỏ nghỉ việc quy trình cũng nhanh gọn, HR chỉ đến hỏi vài câu đơn giản, rồi cứ thế làm thủ tục.

Thậm chí công việc xử lý cuối cùng trước khi rời đi cũng là cậu tự mình làm, Sở Hoàn thấy Lục Thành có hứng thú, còn mời anh ta đi cùng, kết quả Lục Thành không dám.

Sở Hoàn đứng trong cầu thang mờ tối, nhìn ngọn lửa màu xanh nhạt đang lan rộng trên bức tường. Ngọn lửa đốt tà ma này không giống lửa bình thường tỏa ra hơi ấm, nó lạnh lẽo, nhưng lại cháy rất nhanh.

Đồng thời cũng có một số âm thanh không phải của con người lơ lửng từ bên trong, mờ ảo.

"Tôi ghét hắn, tôi ghét hắn, tôi ghét hắn, hí hí, tôi đã tố cáo hắn làm giả hồ sơ."

"Tổng giám đốc đã sờ chân tôi, huhu huhu..."

"Tôi thấy rồi, Dư Tiểu Huệ và Đỗ Minh Quốc đang hôn nhau trong văn phòng!"

"Trưởng phòng kinh doanh là gay!"

"Tôi cố tình làm tắc nghẽn bồn cầu ở tầng 12 mà cái tên ngốc đó hay đi, tôi sẽ làm hắn thối chết!"

"..."

"?"

Không, đợi đã?

Mấy cái trước nghe còn là bí mật bình thường, nhưng cái chuyện làm tắc bồn cầu cũng tính sao? Sở Hoàn vốn dĩ vì những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ từ những bí mật này mà vô thức cảm thấy buồn bã, nhưng vì câu nói này xuất hiện, cả người cậu tỉnh táo hẳn.

Thần rồi đó, đến cả việc nghẽn nhà vệ sinh cũng có thể do con người cố tình điều khiển được luôn…

Cùng với sự lan rộng của ngọn lửa, tất cả bí mật đều phơi bày, những lời nói ác ý, khóc lóc, thâm độc đều hòa vào một âm thanh hỗn tạp kinh tởm không thể phân biệt được.

Sở Hoàn có chút buồn nôn, nhưng may mắn thay, ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi làn khói xám bao phủ bức tường, rồi tự động tắt.

Mức độ nguy hiểm của những tà ma này không cao, hai người Trình Hồng chỉ bị giật mình một chút, rồi bỏ chạy ra ngoài, Lục Thành có lẽ vì dương khí quá yếu nên mới bị mê hoặc.

Nhìn bức tường sạch sẽ, Sở Hoàn lại đi lên xuống vài tầng cầu thang hai vòng, cuối cùng tìm một góc dán lá bùa lên, xác nhận không có gì sai sót rồi mới rời đi. ( app truyện TᎽT )

Có lẽ sau này, những bí mật ẩm ướt, không thể nhìn thấy ánh sáng sẽ tiếp tục sinh sôi nảy nở ở đây, nhưng đến lúc đó, chắc chắn cậu sẽ thu tiền!

"Đi thật rồi à?"

"Sở Hoàn, cậu tìm được chỗ mới rồi sao? Nói nhỏ cho tôi biết với, lương bổng thế nào? Sau này có cơ hội đừng quên giới thiệu tôi nhé!"

"Đúng vậy đúng vậy, cậu đừng quên chúng tôi nhé."

Sở Hoàn nhìn những khuôn mặt trước mặt, không biết là thật lòng hay giả dối, chỉ nheo mắt cười: "Được thôi."

"Làm gì đó? Làm gì đó? Đi làm việc hết đi!"

Sở Hoàn vẫy tay với họ, rồi không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của cựu quản lý, quay người bỏ đi.

Tiếp theo là một số việc lặt vặt khác, căn nhà phải trả lại, chủ nhà của cậu cũng tốt bụng, sau khi kiểm tra nhà liền vui vẻ trả lại tiền đặt cọc, nhưng tiền thuê nhà tháng này cậu vừa đóng thì chắc chắn không lấy lại được.

Sau đó là đóng gói hành lý, quần áo mùa đông và những đồ cồng kềnh gửi về nhà hết, cuối cùng những đồ quan trọng đều cho vào vali tự mình mang về, cây bút lông và chiếc hộp nhỏ đựng chu sa được cậu cất cẩn thận.

Rồi là mua vé tàu cao tốc, cậu phải đi tàu cao tốc đến một nhà ga cách làng cậu mười mấy cây số, rồi lại đi xe về làng mình, làng cậu không quá hẻo lánh, chỉ là vị trí không được tốt lắm, chủ yếu là vì bên ngoài làng có một con sông lớn.

Mấy năm trước cây cầu bắc qua sông lớn được xây xong, cậu về nhà mới tiện hơn rất nhiều.

Sở Hoàn vừa lên tàu cao tốc đã gọi điện cho ba cậu.

"Ba, con đang trên đường về nhà rồi."

"Ồ."

Ba cậu không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nói: "Về thì về đi, công ty của con phức tạp lắm."

Thậm chí còn có thể mọc ra "tai thịt" nữa.

Sở Hoàn lẩm bẩm: "Con muốn ăn cá chiên giòn, lươn xào cay, rồi hầm một con gà trống tơ nữa, à đúng rồi, còn cả đậu phụ nước đường nữa!"

"Có ăn thịt hầm nhân sâm luôn không?"

"Ăn!"

Ba cậu: "Ăn cái con khỉ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play