Khi đến được bệnh viện, thực ra cũng chỉ là bị cảm nắng mà thôi, uống chút thuốc giải nhiệt, nghỉ ngơi một lúc là sẽ khỏe lại.

Cha thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, không kìm được mà hít hà một tiếng. 

- Chân anh bị làm sao vậy? Giày của anh đâu?

Bác sĩ lo lắng hỏi.

- Vướng víu quá nên tôi vứt giữa đường rồi.

- Đoạn đường bên này hôm qua vừa mới rải đá dăm xong, đi giày còn đau chân nữa là, chân của anh thế này e là bị thương khá nặng rồi đó.

- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, chỉ là bị vài mảnh vụn bị kẹt vào, rút ra là được.

Cha cố tỏ ra nhẹ nhõm, như thể đang nói đến chân của người khác chứ không phải mình.

- Chân của anh nghiêm trọng lắm, để tôi xem giúp cho.

Làm sao có thể không nghiêm trọng được chứ? 

Những nơi cha đi qua đều có dấu chân máu, nhìn vào đã khiến người ta giật mình.

Bác sĩ tốt bụng mang cồn i-ốt và bông gòn khử trùng đến.

Cha nhấc lòng bàn chân lên, những người có mặt ở đó vừa nhìn thấy đều hít vào một hơi khí lạnh.

Lòng bàn chân cha đầy những vết chai sần đã be bét máu thịt từ lâu, mấy mảnh thủy tinh vụn sắc nhọn găm vào lòng bàn chân, làm rách toạc vết chai, gần như cắm hẳn vào trong thịt.

Cha mỉm cười nói không đau, lát nữa về nhớ mẹ giúp rút ra rồi bôi ít vôi là được.

- Anh yên tâm, không lấy tiền đâu.

Bác sĩ vẫn là vị bác sĩ tốt bụng kia, ông ấy đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cha tôi.

Lúc này cha tôi mới yên tâm ngồi xuống ghế, để bác sĩ giúp ông xử lý vết thương.

Dây thừng thường đứt ở chỗ mảnh nhất, vận rủi thường tìm đến người có số phận khổ đau nhất.

Mẹ tôi ngã bệnh, cơn bệnh đến rất đột ngột, ban đầu là nôn mửa và tiêu chảy, uống thuốc xong lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt, tim đập nhanh, không thiết ăn uống gì cả. ( app truyện TᎽT )

Bác sĩ trong làng khuyên nên đến bệnh viện lớn kiểm tra cho chắc chắn, nhưng mẹ xót tiền, không chịu đi. Cứ chần chừ mãi, càng kéo dài bệnh tình càng trở nặng, mẹ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Bà ngoại hay tin vội vàng đến thăm, nhìn mẹ tôi nằm trên giường tiều tụy đến biến dạng, đứng còn không vững, đau lòng đến run rẩy.

Lúc này mẹ mới đồng ý đi bệnh viện, năn nỉ bác tôi đưa bà đến bệnh viện huyện.

Bệnh của mẹ đã được chữa khỏi, nhưng bà lại càng lo lắng hơn.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 9, thầy Lý đến thăm hỏi mấy gia đình học sinh, nói thành tích của tôi đủ điều kiện đỗ vào trường Trung học Thực Nghiệm.

Cha mẹ vừa mừng vừa lo, mừng vì đỗ vào trường Trung học Thực Nghiệm đồng nghĩa với việc đã đặt được một chân vào cánh cửa đại học, lo là vì học phí cao ngất ngưởng, đúng là một con số trên trời.

Biết đi đâu để xoay tiền đây?

Dưa hấu năm nay được mùa, nhà nào cũng có, nhưng thời tiết không nóng nên không ai mua, dù có người mua thì cũng bán đổ bán tháo với giá thấp.

Lúa vụ mới vẫn còn đang ngoài ruộng, đậu phộng chỉ vừa mới kết trái, còn đậu thì đã bán sạch từ lâu.

Đúng lúc cả nhà đang không biết xoay sở ra sao, thì bà nội vui vẻ hớn hở ở ngoài cửa gọi to mẹ tôi, nói có chuyện vui lớn trời giáng muốn báo.

Thì ra, cha mẹ của cô bé bị lạnh cóng đến tím tái trong ổ chó mười sáu năm trước, vẫn còn sống.

Ngoài những người hàng xóm kéo đến hóng chuyện ở cửa, còn có hai người nam nữ xa lạ, trông đều đã ngoài năm mươi tuổi.

Khuôn mặt của gã đàn ông uể oải, chiếc mũi to bè nổi bật một cách kỳ cục trên khuôn mặt gầy gò dài ngoằng, đôi mắt ti hí láo liên đầy những tính toán. Bọng mắt sưng to như muốn rủ xuống tận cằm, nhìn vào khiến người ta sinh ra cảm giác phản cảm. Chỉ thấy ông ta một tay chống nạnh, ngậm tẩu thuốc nhả khói mù mịt, không nói lời nào.

Người phụ nữ thì vóc dáng bình thường, gương mặt hằn lên dấu vết phong sương, vừa nhìn là biết người quanh năm làm việc vất vả, chẳng trách bà ta có thể tìm được đến nơi này.

Cặp lông mày thưa mỏng đến mức gần như không nhìn thấy, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt phượng, cái cổ mảnh mai, chỉ liếc nhìn một cái đã có thể thấy tôi và bà ta có bảy phần giống nhau.

Người đàn bà đó vừa nhìn thấy tôi thì bắt đầu lau nước mắt, miệng không ngừng gọi “con của tôi”. Một tiếng lại một tiếng, nghe thật thâm tình, lại vừa đau khổ, đến mức khiến người nghe phải rơi lệ, kẻ nhìn thấy cũng không khỏi xót xa.

Mẹ bảo vệ tôi sau lưng, dù rằng có lẽ bà cũng không nhận ra con gái mình đã cao hơn mình cả một cái đầu rồi.

Mẹ tôi đầy cảnh giác:

- Các người định làm gì? Làm con tôi sợ rồi đấy.

Người đàn bà kia liền khóc sướt mướt kể lại chuyện xảy ra mười sáu năm về trước.

Đó là một câu chuyện cũ rích và lạnh lẽo.

Vào năm đói kém hiếm gặp trăm năm mới có một lần, người đàn bà đó đã sinh ra sáu đứa con gái, ba đứa trong đó chết vì đói. Nhà chồng hy vọng vào lần mang thai này bà ta sẽ sinh ra con trai. Nào ngờ vẫn là một đứa con gái, đứa bé vừa cất tiếng khóc chào đời, mẹ chồng đã muốn dìm chết đứa nhỏ.

- Nhưng tôi không đành lòng, nó cũng là khúc ruột rơi ra từ người tôi mà.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play