Cha mù luôn nói rằng, năm đó ông trời nhắm mắt làm ngơ, nên hạn hán, lũ lụt và bão tuyết thay nhau ập đến. Khiến mọi người khổ đến mức giữa mùa hè tháng sáu phải gặm vỏ cây và ăn đất Quan Âm.
- Cha, cha nói sai rồi! Thím Vương ở nhà bên nói là ông trời mở rộng tầm mắt, nên mới để người cha mù của con nhặt được con, bằng không đã bị chó tha đi mất rồi.
Cha mù trìu mến xoa đầu tôi, mỉm cười đồng tình với lời tôi nói.
- Mãn Nhi nhà mình nói đúng, ông trời đang phù hộ chúng ta.
Cha mù không phải cha ruột của tôi. Tôi được ông nhặt về khi đi mò mẫm củ cải trắng ngoài cánh đồng đầu làng trong một ngày tuyết lớn.
Năm đó tuyết rơi dày đặc, thường ngày đều là mẹ lùn dắt cha mù đi ra đồng làm việc. Tuy nhiên, ngày đó mẹ lùn bị bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi, trong lòng như có lửa đốt, nhưng lại tiếc tiền không muốn mời thầy thuốc. Thật sự chịu không nổi nữa, bà chỉ nghĩ muốn ăn một miếng củ cải trắng giòn tan trong ngày mùa đông.
Mảnh đất trồng củ cải nằm bên rìa con đường lớn ở đầu làng, cha mù đã quen đường nên cứ thế dò dẫm đi về phía đầu làng.
Tuyết đã ngập quá bắp chân, những bông tuyết bay vù vù táp vào mặt, như thể muốn nuốt chửng con người khốn khổ này. Bên ngoài đã sớm không còn động tĩnh sinh hoạt của hàng xóm láng giềng.
Người mù mắt nhưng không mù lòng, thính lực của cha mù cũng nhạy bén hơn bình thường.
Cha mù đi đến được đầu làng, một tiếng khóc nỉ non lẫn trong gió tuyết vang lên bên tai ông. Ông dừng bước, vừa định rời đi thì lại lờ mờ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của trẻ sơ sinh, nó chân thực và rõ ràng đến lạ. Trong buổi chiều tàn hôm đó nghe càng thêm thê lương.
Men theo tiếng khóc, cha mù nhấc từng bước chân cao chân thấp, mò mẫm đi tới ổ chó ở đầu làng. Đó vốn là nơi dân làng để tro rơm rạ, nhưng sau một thời gian dài bị bỏ quên, nó trở thành ổ chó của gia đình trưởng làng.
Ngày đó, cha mù không mang được củ cải trắng về, ông run rẩy ôm tôi trong lòng, đưa tới bên giường của mẹ lùn.
Mẹ lùn không nói một lời, học theo dáng vẻ của mấy bà đỡ trong làng, ôm tôi áp vào lòng ngực để sưởi ấm.
Cha mù mời trưởng làng, các bà, các cô dì hàng xóm đến, cầu xin họ nhận nuôi đứa bé tội nghiệp này, trưởng làng nhìn thấy thì chỉ biết lắc đầu.
Không trách bọn họ không có lòng trắc ẩn. Bởi trong cái thời buổi đó, việc nuôi sống con của chính mình đã là khó khăn, huống chi tôi còn là một bé gái nhỏ xíu như con mèo con.
Việc bé gái bị bỏ rơi, trong mắt họ vốn là chuyện thường ngày như cơm bữa. Tôi cũng phải đứa bé gái đầu tiên bị bỏ rơi trong cái ổ chó đó. ( app TYT - tytnovel )
Ngay từ khi trận tuyết đầu mùa vừa rơi xong, trưởng làng đã nhìn thấy một xác bé gái sơ sinh bị chuột gặm mất tai, toàn thân máu thịt be bét nằm ở trong đó.
- Hay là cứ để nó lại chỗ cũ đi, mỗi người đều có số mệnh của mình cả!
Trưởng làng cứng lòng, lên tiếng khuyên nhủ cha mẹ tôi.
- Phải đấy, đây chính là số phận của con gái mà!
- Tiếng khóc yếu ớt thế kia, e là nuôi cũng chẳng sống nổi.
…
Hàng xóm láng giềng người một lời kẻ một câu, vô cùng nhiệt tình mà ra sức quyết định thay cho cha mù với mẹ lùn của tôi. Những lời đó lạnh thấu tim gan, như muốn chém đứt con đường sống của tôi.
- Đây là đứa nhỏ mà ông trời ban tặng cho tôi, chỉ cần tôi có miếng ăn, thì sẽ không để cho con bé chịu đói.
Mẹ lùn rưng rưng nước mắt, ôm lấy tôi không chịu buông tay. Bệnh tình vốn rất nặng, trong khoảnh khắc ấy như thuyên giảm hết bảy phần.
Mẹ lùn là người khao khát có một đứa con hơn bất kỳ ai.
Bà bẩm sinh chào đời đã yếu ớt, đến khi chào đời cũng chỉ cao hơn một mét một chút, còn không thể sinh con. Bị cậu ruột làm chủ gả cho cha mù, cũng chỉ vì ham số sính lễ hậu hĩnh mà cha mù hứa hẹn.
Họ đã sống nương tựa vào nhau mười năm, mẹ lùn cũng làm cây gậy chống cho cha mù suốt mười năm. Ông đau lòng cho mẹ lùn, nên mọi chuyện trong nhà đều do mẹ quyết định.
Cha mù nghe mẹ lùn lên tiếng, cũng quyết định xong xuôi, mò mẫm đến bên bếp lò, rửa sạch nồi, rồi thêm củi nấu chút nước gạo.
Cứ như vậy, tôi đã yên bề gia thất trong căn nhà gạch đất bốn bề gió lùa này.