Thời tiết dần chuyển lạnh, cha tôi không thể không từ bỏ việc kiếm sống này.

Cha là một người có lòng nhiệt tình, lại có tay nghề đan tre rất khéo. Thường xuyên giúp đỡ hàng xóm, hôm nay làm cho người ta cái giỏ, ngày mai lại dựng cho người ta cái hàng rào…

Còn giúp ông cụ bán đậu phụ nhà bên cạnh gánh một gánh đậu phụ được buộc gọn gàng, tinh tươm.

Ông cụ làm đậu phụ rất ngon, cả làng ai cũng thích ăn. Cách chế biến đơn giản nhất là rắc thêm một ít bột ớt vào đậu hũ non, khuấy đều rồi nấu sôi lên. Mùa đông ăn một ngụm, khiến người ta ấm lòng ấm dạ.

Nhà nghèo, nếu có khách tới chơi chỉ cần mua một miếng đậu phụ cũng có thể tiếp đãi, không đến nỗi mất mặt.

Mùa đông năm đó, ông cụ hàng xóm đang ngồi chơi ở trong nhà tôi, còn cha thì cầm tấm giấy khen đạt hạng nhất của tôi mà thở dài thườn thượt.

Ông cụ vuốt vuốt hai sợi râu lưa thưa, tay vỗ lên đùi một cái, nói với cha mẹ tôi:

- Đừng có lo, theo tôi bán đậu phụ đi, có thể nuôi đứa nhỏ ăn học.

Mẹ cũng biết làm đậu phụ, hàng năm vào ngày hai mươi lăm tháng Chạp, bà đều làm một mẻ đậu phụ. Chỉ có điều đậu phụ làm ra khi thì mềm đến mức không thành hình, khi thì cứng như tổ ong.

Từ đó, cha mẹ liền đi theo ông cụ học làm đậu phụ.

Mẹ đã chọn kỹ đậu từ tối hôm trước, rửa sạch rồi ngâm nước. Hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, cha tôi gánh hai thùng đậu đã ngâm nước, vịn mẹ cùng ra đầu làng xay đậu làm đậu phụ.

Khi tôi về đến nhà, cha đã ngồi bên bếp lò nhóm lửa.

Mẹ bắt đầu bận rộn, đổ nước đậu vào nước sôi để đun cho sôi lại. Sau đó múc ra, cho vào túi vải để lọc bã, sữa đậu nành lại được cho vào nồi đun sôi, cho nước chua vào, rồi múc vào khuôn, đặt lên kệ, để cho ráo nước rồi dùng vật nặng ép thành hình. Đậu phụ nóng hổi được bọc kín bằng vải trong khay gỗ, lúc ấy trời cũng vừa hửng sáng.

Mẹ tôi sức yếu, còn cha tôi kể từ khi mắt bị mù thì hiếm khi ra khỏi làng. Nhưng từ ngày hôm đó, ông bắt đầu gánh đậu phụ, vịn mẹ đi khắp con phố, ngõ hẻm.

Cha mẹ là người thật thà, mỗi ngày đều xay đậu giúp cả ông cụ hàng xóm, và cũng không bao giờ bán đậu phụ trong làng mình.

Có nghề mưu sinh này, tiền học phí của tôi cũng được trang trải.

*

Thành tích học tập của tôi rất tốt, giáo viên cũng là người trong làng, luôn khen tôi thông minh với bà con lối xóm. Nụ cười trên mặt cha mẹ cũng ngày càng nhiều hơn.

Sau khi vào cấp hai, nhiệm vụ học tập càng nặng nề hơn, đám chị em gái trong làng bắt đầu lần lượt đi làm công. Em gái nhà thím Vương nhỏ hơn tôi một tuổi, gia đình đã liên hệ được cho em ấy một suất làm trong nhà máy rồi. Nghe nói vừa đến đã được một nghìn năm trăm tệ một tháng, còn bao ăn ở.

Thím Vương tốt bụng hỏi mẹ tôi có muốn giúp tôi đăng ký trước một suất không, mẹ lắc đầu từ chối.

Lòng tôi thấp thỏm không yên, tôi biết được từ giáo viên, muốn học lên cấp ba phải tiêu tốn một khoảng tiền rất lớn, chỉ riêng tiền học phí thôi đã hơn 2.000 tệ.

Đối với gia đình tôi mà nói, đây là một con số trên trời.

Huống hồ, việc kinh doanh đậu phụ hai năm nay không mấy thuận lợi, sức khỏe của mẹ lại ngày càng yếu, họ lấy đâu ra tiền cho tôi đi học nữa đây?

Tôi không cam lòng, thầy cô nói học hành có thể thay đổi vận mệnh.

Thế giới trong sách đến cùng trông như thế nào?

Đôi mắt của cha liệu còn có thể chữa khỏi không?

Những câu trả lời đó, tôi vẫn chưa tìm thấy. Chỉ còn cách ngày đêm vùi đầu vào học hành mà thôi.

Sau đó, tôi càng thêm chăm chỉ, môn tiếng Anh của tôi yếu, tôi liền dậy từ lúc năm giờ sáng leo lên sườn đồi phía sau nhà học bài. Sau khi ba mẹ đi ngủ, tôi lại lén lút bò dậy học thuộc lòng mấy kiến thức.

Tôi không thể lãng phí dù chỉ một giây, một phút.

Một buổi sáng nọ, tôi thức dậy như thường lệ. Bước đến bàn học, vừa định lấy cuốn sách thì bỗng dưng cảm thấy toàn thân rã rời. Mồ hôi lạnh túa ra, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu đến mức không sao tả nổi.

Tôi chỉ nghĩ là do thiếu ngủ nhiều ngày, cảm giác mệt mỏi đập thẳng vào người.

- Mẹ ơi, con còn muốn ngủ thêm một ch…

Còn chưa dứt lời, tôi đã “phịch” một tiếng ngất xỉu trên sàn nhà.

- Cha nó ơi, anh mau tới đây! Mau tới đây! ( app truyện TᎽT )

Mắt tôi làm thế nào cũng không thể mở ra nổi, bên tai chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng cha mẹ hoảng hốt gọi nhau. Hai người cùng hợp sức đỡ tôi, đặt nằm lên lưng cha.

Cha cõng tôi trên lưng, tay vịn vai mẹ, vội vã tiến về phía trước.

- Mẹ nó ơi, em đi nhanh hơn đi.

- Anh đi chậm một chút, đường này khó đi lắm.

- Đừng lo cho anh, mau xem thử Mãn Nhi đã đỡ hơn chút nào chưa?

Sáng sớm đầu hạ, gió mát nhè nhẹ thổi, còn có mấy phần nhẹ nhàng khoan khoái. Trên trán cha lấm tấm mồ hôi như hạt đậu.

- Cha, cha để con xuống đi, con tự đi được.

- Tỉnh dậy là tốt rồi, có thấy chỗ nào khó chịu không?

- Cha cõng con, mẹ nó ơi, đi nhanh hơn chút!

Nhưng đây là một con đường đang được sửa chữa, con đường rải đầy sỏi đá. Cha tôi đang chân trần mà vội vã lao đi trên con đường ấy.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play