Mẹ sợ nước nhất, nghe bà ngoại nói, năm mẹ tôi mười tuổi, một trận lũ quét bất ngờ xảy ra, mẹ đang trên đường đi học về bị nước lũ cuốn trôi. Chính cha của mẹ đã nhảy xuống dòng nước lũ đẩy bà lên bờ, nhưng ông kiệt sức bước hụt chân, rồi bị nhấn chìm trong dòng nước lũ cuồn cuộn, rồi không bao giờ nổi lên nữa.
Từ ngày hôm đó, mẹ luôn tránh xa suối hồ, dù cho có làm việc ở cánh đồng sát bên bờ suối, bà cũng không bao giờ đi đường tắt ven suối. Dù người lấm lem bùn lầy, cũng không bao giờ dừng lại bên suối rửa ráy.
Vậy mà vì để cứu tôi, trong lúc hoảng loạn mẹ đã nhảy xuống con suối đủ sâu để nhấn chìm bà. Khi những người hàng xóm cùng làm đồng phát hiện và vớt được hai mẹ con lên, cả hai đều thoi thóp sắp chết.
Bà nội chột dạ, tự biện minh cho mình:
- Con bé chết tiệt này, số nó vốn đã mang họa rồi, chết rồi cũng là do số mạng của nó thôi.
Quay sang, bà ta lại nói với cha tôi như thể an ủi:
- Con à, cái gì không phải của mình thì mãi mãi không phải của mình, sống cô độc có lẽ cũng là số mệnh của con rồi!
Người hàng xóm nhìn vậy, không nhịn được ngắt lời bà ta:
- Mụ nội nó, mẹ con người ta đã ra nông nỗi này rồi, bà bớt nói mấy câu đi có được không?
- Người ta vẫn còn thở, vẫn còn cứu được!
- Cứu cái gì mà cứu, lấy tiền đâu ra mà cứu? Vì muốn cưới con vợ xúi quẩy này cho thằng con mù của tao, tao đã phải bán mất nửa con heo béo đấy! Sớm biết thế này tao đã…
- Nhà ai làm cha làm mẹ mà không cưới vợ cho con trai chứ? Nhà bà cưới được cô con dâu này quá hời là đằng khác!
- Còn không bằng không cưới vợ! Con trai tao sống một mình cũng chẳng sao!
Bà ta rõ ràng không hiểu được lòng tốt của mọi người, những lời này cũng khiến những người hàng xóm tốt bụng nhìn nhau, rồi chìm vào im lặng.
Ngày hôm đó, bầu trời của cha dường như sụp đổ, ông ngồi bất động canh giữ bên giường. Khuôn mặt vốn đã đen sạm nay càng u ám đến đáng sợ.
May mắn thay, mấy người hàng xóm nhiệt tình đã mời được bác sĩ tới, kéo mẹ con tôi trở về từ tay tử thần.
Bác sĩ kiểm tra một hồi lâu, câu nói “không sao rồi” của bác sĩ đã tiếp thêm sức mạnh cho cha tôi, ông lúng túng, đôi mắt vô hồn lần theo hướng giọng nói của bác sĩ mà nhìn sang…
Dường như bác sĩ cũng nhìn ra sự quẫn bách của cha, nói:
- Anh Lục, chị dâu với đứa nhỏ chỉ là bị sặc nước, hoảng sợ một chút thôi, một hồi nữa sẽ tỉnh. Không lấy tiền đâu!
Cha vụng về đưa tay ra nắm chặt lấy tay bác sĩ, người đàn ông cao bảy thước, tài giỏi kiên cường trong mắt hàng xóm láng giềng. Giờ đây lại vụng về liên tục nói lời cảm ơn, giọng nói nghẹn ngào khiến các chú bác ở đây đều đỏ hốc mắt.
Sau lần đó, cha không bao giờ bênh vực bà nội trước mặt mẹ nữa. ( truyện trên app t.y.t )
Bà nội cũng không cảm thấy mình sai ở đâu. Trái lại, khi mẹ tôi đang nằm trên giường dưỡng bệnh, bà ta còn đi khắp nơi quở trách mẹ lùn làm bộ làm tịch, xúi giục cha mù bất hiếu với mẹ ruột.
Thấy hàng xóm không ai tiếp lời, bà ta lại bắt đầu bịa đặt khắp nơi, nói tôi là con của mẹ tôi với người tình bên nhà ngoại. Nói mẹ đã trốn về nhà mẹ đẻ sinh con, rồi lén lút quay về giả bệnh, cố tình để cha “nhặt” tôi về. Nếu không, một hàng lỗ vốn như tôi sao lại được coi trọng đến vậy? Nếu không, sao vừa mới nhặt được đứa trẻ về là khỏi bệnh ngay được?
Trong làng lúc nào cũng có ba cô sáu bà nhiệt tình, cũng nói không hết lời ong tiếng ve.
Chuyện buôn dưa lê đưa tới tận cửa thì làm sao có thể bỏ qua được, thường xuyên qua lại vài bận, lời đồn dần dà trở thành sự thật.
Mỗi khi mẹ ra ngoài đều bị người ta chỉ trỏ bàn tán, cha ra đồng làm việc cũng thường bị người khác cười nhạo là ông là đồ ngu hết thuốc chữa, mù quáng cố sức vô ích.
Khi tôi còn nhỏ, có lần một thím hàng xóm bảo tôi về nhà bà ngoại tìm cha, tôi hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, con có phải con ruột của cha không? Con có mấy người cha vậy?
Lúc đó mẹ tôi vui vẻ hớn hở, như thể vừa nhặt được một thỏi vàng lớn, dùng giọng điệu vô cùng chắc nịch nói với tôi:
- Mãn Nhi là con ruột của mẹ và cha con!
*
Dẫu cho cha mẹ tôi làm lụng vất vả ngày đêm, cũng chỉ đủ để một nhà ba người miễng cưỡng sống qua ngày. Thêm nữa, sức khỏe tôi lại yếu ớt, cứ mỗi độ giao mùa xuân thu lại bị bệnh một trận. Trong nhà thỉnh thoảng có dư đồng nào thì cũng đều vào bệnh viện cả.
Đến năm tôi sáu tuổi, cha mẹ đều sầu muộn.
Lũ trẻ cùng tuổi trong làng đều lần lượt đi học. Tôi cũng muốn đi, ngày nào cũng quấn lấy mẹ hỏi:
- Mẹ ơi, bao giờ con được đi học ạ?
Câu hỏi ấy, tôi đã hỏi từ năm lên năm đến khi bảy tuổi.
Mẹ mỗi ngày chân không chạm đất, ngày nào cũng chỉ nói:
- Sắp rồi, sắp rồi!
Tháng bảy tiết trời nóng như lửa đốt, một đêm ngủ ngon lành. Trong lúc ngủ mơ, tôi bị đánh thức bởi những tiếng “leng keng” khe khẽ vang lên trong đêm.