Trong hầm rượu của biệt thự.
Cánh cửa dày nặng cách biệt hoàn toàn tiếng cười đùa huyên náo của đám nữ quyến trên lầu. Trong tầng hầm chứa rượu của biệt thự nhà họ Quan, hương rượu thủ công lan tỏa cùng số lượng rượu quý được cất giữ khiến thị giác và thính giác của Chu Triều đều bị kích thích.
Anh đi một vòng quanh hầm, cuối cùng xách một chai rượu ủ lâu năm ngồi xuống ghế sô pha ở giữa, thản nhiên rót rượu vào ly thủy tinh chân cao rồi đưa sang người đàn ông bên cạnh:
“Anh, cho anh.”
Chu Nịnh ở bên cạnh lười biếng nâng mí mắt lên, tay trái vẫn cầm chiếc máy tính bảng nhỏ xem tài liệu, nhận lấy ly rượu: “Xuống tìm anh làm gì?”
“Con nhóc Tiết Ấu Lăng đang quậy trên lầu với chị Sơn Nguyệt đấy.” Chu Triều rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, rồi tặc lưỡi: “Em chịu hết nổi rồi, ồn đến mức đau cả đầu.”
“…” Chu Nịnh dời mắt đi, tắt màn hình máy tính bảng: “Em nói A Nguyệt khiến em đau đầu?”
Chu Triều khựng lại, có phần hoảng sợ nhìn Chu Nịnh, trong đầu nhanh chóng lướt qua những chuyện mình đã làm gần đây, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình làm gì sai: “Anh, em làm gì sai mà anh lại oan uổng em vậy?”
Chu Nịnh bình thản nhìn anh một cái, khóe môi khẽ cong lên: “Đùa thôi.”
“…”
Buồn cười ghê ha.
Chu Triều nở một nụ cười cứng đờ.
Chu Nịnh nhìn ra ý tứ trong mắt anh, anh ấy khẽ lắc ly rượu trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm, đột nhiên lên tiếng: “Nghe nói, em đi tìm anh cả nhà họ Tiết?”
Ánh mắt Chu Triều khẽ lóe lên, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về cánh cửa hầm đang đóng chặt, sau đó mới cúi mắt nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng đỏ sẫm trong ly, vẻ đùa cợt lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
Anh khẽ đáp một tiếng, cũng không hỏi Chu Nịnh làm sao biết được.
“Yên tâm đi, trước giờ A Nguyệt không quan tâm mấy chuyện này, nên cô ấy không biết.” Chu Nịnh nhìn rõ sự thay đổi cảm xúc của Chu Triều, ánh mắt mang theo vài phần thâm sâu, nhướng mày hỏi: “Sao, cuối cùng cũng không nhịn được… muốn ra tay rồi?”
Chu Triều không trả lời.
Chu Nịnh khẽ tặc lưỡi, hiếm khi tỏ vẻ trêu chọc nhìn cậu em bên cạnh: “Chuyện Tiết Ấu Lăng một tháng đi xem mắt hai chục lần, cả Bắc Thành này ai mà không biết.”
Anh ấy quét mắt đánh giá Chu Triều từ trên xuống dưới, rồi đưa tay đẩy nhẹ gọng kính viền vàng đang trượt khỏi sống mũi, khẽ cười một tiếng, giọng nhẹ bẫng: “Có điều anh cũng không ngờ, nhiều năm như vậy, lâu đến mức anh với A Nguyệt cũng kết hôn rồi, thế mà em vẫn chưa theo đuổi được Tiết Ấu Lăng—Chu Triều, chẳng lẽ em không được à?”
Chu Triều bỗng cảm thấy thái dương nhói lên, anh mím môi, cố gắng gạt câu cuối cùng đầy mùi mỉa mai kia ra khỏi đầu, sau một hồi im lặng, Chu Triều ngả người ra sau, giữa chân mày lộ ra vài phần mỏi mệt và bất lực: “Em cũng không ngờ, từng ấy năm trôi qua rồi, mà cô ấy thật sự… vẫn chẳng nhìn ra gì cả.”
Tiết Ấu Lăng nghiêm túc coi Chu Triều là anh em.
Chu Nịnh lặng lẽ liếc nhìn Chu Triều đang mệt đến mức phải dụi mắt, rất lâu sau, anh ấy cũng tựa người ra sau, như thể cuối cùng cũng chịu dành chút kiên nhẫn cho đứa em trai có vài phần đồng cảnh với mình ngày trước. Chu Nịnh lười biếng lên tiếng hỏi: “Nói đi, đến Tiết thị nói gì với anh trai em ấy?”
“Từ từ nói.”
Thật ra, nói là “nói chuyện”, nhưng Chu Triều không phải đến Tiết thị mới nói với anh cả nhà họ Tiết, Tiết Túc Nguyên.
Lần đối đầu đầu tiên của hai người đàn ông là vào cái đêm Chu Triều biết được Tiết Ấu Lăng bị ép đi xem mắt, anh lập tức hủy cả buổi họp, nghiến răng chạy đến nhà hàng phương Tây. Chu Triều vừa định xông vào thì bị một chiếc xe màu đen trông rất kín đáo chặn lại.
Lúc đó Chu Triều vội vàng đến nơi, hàm răng sau nghiến đến đau nhức, vậy mà lại bị cánh cửa xe bất ngờ bật mở chắn ngang lối đi. Anh lập tức phanh lại, lạnh mặt nhìn vào trong xe, giây tiếp theo, sát khí đang bốc lên lập tức bị anh cưỡng ép nuốt xuống.
Bên trong xe là Tiết Túc Nguyên với gương mặt nghiêm nghị.
Chu Triều bị “mời” lên băng ghế sau xe. Hai người đàn ông im lặng một cách kỳ lạ suốt một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Chu Triều khẽ ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề: “Tổng giám đốc Tiết.”
“Phó chủ tịch Chu.” Tiết Túc Nguyên mở miệng, vẻ mặt không biểu cảm, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Là Ấu Lăng gọi cậu đến cứu mạng sao?”
Chu Triều chắp hai tay đặt trước người, lưng thẳng tắp, từ cổ họng thốt ra hai chữ: “Không phải.”
Tiết Túc Nguyên nhìn anh chằm chằm một lúc, dường như cũng không lấy làm ngạc nhiên. Trong ánh mắt kia như thể đã nhìn thấu mọi chuyện: “Vậy tức là, cậu tự muốn đến ngăn cản?” ( app truyện T Y T )
“…” Chu Triều ngồi trong khoang xe tối mờ đối diện ánh mắt của Tiết Túc Nguyên, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng anh cụp mắt xuống, khẽ đáp: “Phải.”
Có những lời không cần nói ra.
Huống hồ, đây vốn dĩ là chuyện mà bất kỳ ai có đầu óc một chút cũng đều nhìn ra được—
Chỉ là Tiết Ấu Lăng thì ngốc nghếch mười mấy năm vẫn không nhận ra.
Ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ của Tiết Túc Nguyên dường như gợn lên một chút sóng.
Chỉ có điều, những rắc rối và giáo huấn mà Chu Triều dự đoán lại không xuất hiện từ miệng người anh cả nổi tiếng cứng nhắc của nhà họ Tiết. Tiết Túc Nguyên chỉ chăm chú nhìn anh một lúc, sau đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh ấy dời ánh mắt, bình thản mở miệng: “Được, vậy cậu đi đi.”
“…?”
Mãi đến khi bị “mời” xuống xe, nhìn theo chiếc xe màu đen lao vút đi trong đêm, Chu Triều mới giấu đi ánh mắt mang theo suy tư. Sau đó, anh lại nghiến răng nhấc chân vội vã bước vào nhà hàng phương Tây, mà khi cánh cửa tự động mở ra, anh đã lấy lại vẻ bất cần vốn có của mình.
Lần nói chuyện trực tiếp thứ hai là vào ngày hôm sau, sau khi Chu Triều đưa Tiết Ấu Lăng rời khỏi nhà hàng Tây.
Anh đi thẳng vào văn phòng chủ tịch của Tiết thị mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Dường như Tiết Túc Nguyên cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện của anh. Sau vài lời xã giao, thấy Chu Triều có vẻ trầm ngâm, Tiết Túc Nguyên là người lên tiếng trước: “Có phải cậu muốn hỏi tôi, có phải tôi cố ý sắp xếp những buổi xem mắt cho Ấu Lăng không?”
Chu Triều đối diện với người đàn ông trước mặt, ánh nắng nghiêng nghiêng rọi qua cửa kính sát đất, lan lên chân mày của cả hai. Chu Triều mím môi: “Cả tháng này rùm beng khắp nơi, là anh cố ý?”
Tiết Túc Nguyên gật đầu.
“…” Năm ngón tay dưới bàn hơi siết lại, trong lòng Chu Triều đã có chút dự cảm: “Tại sao?”
Tiết Túc Nguyên nhìn anh hồi lâu, rồi tựa người ra sau, tháo kính xuống, để lộ đôi mắt sắc bén ẩn sau tròng kính. Ánh mắt anh ấy lại ngước lên, sâu trong đáy mắt đầy ẩn ý, như đang nghiêm túc hồi tưởng điều gì đó: “Lần đầu tôi nhìn thấy cậu, chắc là mười mấy năm trước? Khi đó, mấy đứa nhóc các cậu còn đang nghịch như quỷ—đương nhiên, cho đến tận bây giờ, mấy người các cậu vẫn nghịch như quỷ.”
Chu Triều im lặng.
“Khi các cậu khoảng mười mấy tuổi, tôi từng chứng kiến một cảnh tượng rất đặc sắc trong vườn sau nhà—”
Tiết Túc Nguyên dừng lại, liếc nhìn người trước mặt, giọng điệu bình thản như nước: “Hôm đó con bé làm sai chuyện gì đó, bị ba mẹ nhốt lại rồi tuyệt thực. Nửa đêm tôi định mang chút đồ ăn đến, kết quả là lại thấy cậu ở vườn sau.”
“Thấy Ấu Lăng nhảy từ ban công tầng hai xuống, cậu đỡ được con bé, rồi hai người lén lút tưởng rằng không ai hay biết, trèo tường đi ra ngoài—mà không phải chỉ một lần.”
Sắc mặt Chu Triều thoáng cứng lại.
“Nhà họ Tiết chúng tôi tuy không bằng nhà họ Chu, càng chẳng thể sánh với nhà họ Quan của chị dâu cậu, nhưng dù sao… cũng xem như chỉ đứng sau các người một bậc.” Tiết Túc Nguyên khẽ cười, trong đôi mắt xưa nay bình lặng như nước lại lóe lên tia giễu cợt hiếm thấy: “Cậu không thật sự nghĩ rằng, nếu không có sự ngầm đồng ý của tôi, hai đứa nhóc ranh như các cậu có thể tùy tiện ra vào đại trạch nhà họ Tiết chứ?”
Huống chi từ nhỏ đến lớn, bất kỳ nam sinh nào có khả năng trở thành “đối tượng” bên cạnh Tiết Ấu Lăng đều biến mất “một cách kỳ lạ”.
Lưng Chu Triều vốn thẳng tắp giờ đây âm thầm khom xuống một chút.