Lý Ấp đảo mắt một vòng, như đã hiểu cô gái này đang giở chiêu gì, anh ta cũng không tức giận mà cười theo: “Tôi biết, trước giờ cô Tiết chưa từng gặp mặt mấy đối tượng xem mắt, tính cách thế nào tôi cũng từng nghe. Những lời đồn bên ngoài, tôi đều hiểu sơ sơ, nhưng thật lòng mà nói, tôi thấy cô Tiết rất đáng yêu, nên mới muốn làm quen.”
Hắn dừng lại, nụ cười dưới ánh đèn có vẻ vô cùng chân thành: “Chỉ là không biết vấn đề mà cô vừa nói, là vấn đề gì?”
Tiết Ấu Lăng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt thật lâu, cảm giác chán ghét càng tăng. Cô bật cười lạnh, từng chữ từng chữ đều rõ ràng: “Vậy thì tiếc quá, vì tôi thấy anh rất ngứa mắt.”
Nụ cười của Lý Ấp cứng đờ.
Nhưng Tiết Ấu Lăng vốn đã quen sống ngang ngược ở Bắc Thành, chẳng hề tỏ ra e ngại, cô nhàn nhã tung thêm một câu hỏi: “Anh tôi kêu anh tới để phát triển quan hệ với tôi, chắc chắn chưa nói cho anh biết là tôi có bạn trai nhỉ?”
Không khí như chững lại trong thoáng chốc. Lý Ấp sững sờ rất lâu, cuối cùng cũng phải nghiến răng dưới ánh mắt khiêu khích của Tiết Ấu Lăng: “Tôi không để tâm. Dù sao kết hôn là chuyện giữa hai gia đình, cô thấy đúng không?”
Cửa lớn nhà hàng bị đẩy ra rồi khép lại, rất khẽ, chỉ có chiếc chuông gió trên cửa kêu lên leng keng.
Khóe môi Tiết Ấu Lăng nhếch lên, vẻ kiêu ngạo hiện rõ trên gương mặt — khỏi cần hỏi, đây là kiểu dáng vẻ hằng ngày học từ Quan Sơn Nguyệt và Giang Lệnh Yểu.
Cô nhìn thẳng Lý Ấp, chậm rãi mở miệng, lý do tuôn ra như nước chảy mây trôi: “Tiếc là bạn trai tôi lại rất để tâm. Nói ra thì anh chắc cũng biết đấy, họ Chu, tên gọi—Chu Triều.”
“Là tổng giám đốc của Chu thị… hoặc anh cũng có thể gọi là phó chủ tịch Chu.”
Sắc mặt Lý Ấp lập tức tối sầm, cổ họng nghẹn lại, tự như không biết nên nói gì. Một lúc sau, hắn mới miễn cưỡng lên tiếng, nhưng giọng điệu rõ ràng trở nên dè dặt: “Nhưng tôi nghe người ta nói, cô và phó chủ tịch Chu chỉ là bạn thân.”
Ngay sau đó, Lý Ấp liền thấy Tiết Ấu Lăng bất ngờ đưa tay ôm mặt cười thẹn thùng, cô nói: “Ai da, anh không hiểu rồi, đó là tình thú.”
“…” Lý Ấp mím môi, hai tay giấu dưới bàn đã siết chặt, dường như vẫn không tin: “Nhưng tôi nghe Chủ tịch Tiết nói, cô…”
Nhưng còn chưa dứt lời, một người đàn ông khác trong bộ vest bỗng từ sau tấm bình phong bước ra, hai bước đã tới bên bàn. Trên mặt anh vẫn là vẻ lười biếng ngông nghênh thường thấy, nhưng đáy mắt lại sâu như đáy hồ, lúc này đang chăm chăm nhìn thẳng về phía Lý Ấp.
Tiết Ấu Lăng vừa liếc qua đã thấy, nụ cười giả vờ thẹn thùng lập tức cứng lại trên gương mặt. Còn Lý Ấp… con ngươi anh ta bỗng co rút lại, như thể vừa trông thấy quỷ.
Vì người vừa xuất hiện, chính là nhân vật trung tâm trong câu chuyện nãy giờ, Chu Triều.
Ánh mắt anh không nhanh không chậm lướt qua bàn một vòng, sau đó mới liếc sang Tiết Ấu Lăng, hai chữ kia được anh nghiến chặt: “Sao vậy, giấu “bạn trai” như anh, lén đi xem mắt với người khác? Tiết Ấu Lăng, cánh em cứng rồi nhỉ.”
Tiết Ấu Lăng gượng gạo cười khan ba giây, tay phản xạ nhanh hơn não, cô run rẩy giơ tay vẫy vẫy, theo bản năng bật ra: “... Buổi tối tốt lành?”
Chu Triều không nhìn nữa, anh tiện tay kéo ghế bên cạnh ngồi xuống sát bên cô, hai tay chắp lại khẽ giật giật cổ áo sơ mi, rồi nhìn sang Lý Ấp, lúc này đã toát ra khí thế tổng giám đốc mạnh mẽ, bá đạo: “Cậu hai nhà họ Lý? Mới nổi à.”
Lý Ấp sợ hãi đến mức gần như lập tức đứng bật dậy đưa tay ra bắt. Với nhà họ Lý, Chu thị là tồn tại mà họ chỉ có thể ngước nhìn, phong thái thong dong lúc nãy đã sớm biến mất không còn dấu vết: “Vâng, tôi là Lý Ấp, ngưỡng mộ danh tiếng của phó chủ tịch Chu đã lâu…”
Nhưng Chu Triều chỉ cúi mắt nhìn tay hắn một cái, rồi ngả người ra sau, tiện tay khoác tay lên lưng ghế của Tiết Ấu Lăng, biểu hiện rõ ràng như tuyên bố chủ quyền: “Nghe nói, anh đang xem mắt với bạn gái tôi?”
Tiết Ấu Lăng bị khí thế vây quanh của Chu Triều ép đến cứng đờ người, ánh mắt có phần lảng tránh, rõ ràng đang rơi vào trạng thái [trời ơi mất mặt quá], [cầu cứu ai đó cứu tôi với, tự dưng lại mất mặt trước đồ chó này ]
Nhưng hai người đàn ông kia hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng cô, bởi lúc này, ánh nhìn tưởng như thờ ơ của Chu Triều lại ngầm ẩn sóng ngầm mãnh liệt, gần như muốn nuốt chửng Lý Ấp.
Giờ đây, Lý Ấp đã hoàn toàn không còn chút ý định bám vào nhà họ Tiết nữa, trong lòng anh ta mắng chửi không ngớt, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ vẻ lễ phép, tuyệt đối không dám đắc tội với Chu Triều: “Thật sự xin lỗi, tôi không hề biết trước. Xin phó chủ tịch Chu yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý gì không nên với cô Tiết cả!” ( app truyện T Y T )
Chu Triều nhìn anh ta một lúc, khẽ cười lạnh, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Vậy thì tốt, cậu có thể đi rồi.”
Lý Ấp rối rít cảm ơn, chuồn lẹ như bay.
Trong nhà hàng Âu rộng lớn, giờ chỉ còn lại hai người Chu Triều và Tiết Ấu Lăng. Giai điệu du dương vẫn vang lên, nhưng không khí ở chỗ họ thì đột ngột thay đổi sau khi Lý Ấp rời đi—
Chu Triều vắt chân, cúi đầu nhìn đĩa bò bít tết mà Lý Ấp cắt sẵn cho Tiết Ấu Lăng, anh khẽ hừ một tiếng rồi nhìn sang cô: “Cậu hai nhà họ Lý cũng đối xử với cậu không tệ nhỉ, sao, như vậy mà vẫn không lọt mắt?”
Tiết Ấu Lăng đang chìm trong trạng thái “mất mặt toàn tập” lập tức ngẩng đầu, không còn người ngoài nữa, mấy cảm xúc ngượng ngùng kia cũng tan biến. Cô lườm Chu Triều một cái, không khách khí hất tay anh ra khỏi lưng ghế: “Người ta tốt vậy, sao cậu không đi mà yêu?”
Chu Triều nhướng mày nhìn cô, trêu chọc: “Cô Tiết, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu nhé — miệng thì chê tôi, nhưng lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, còn nói tôi là bạn trai cậu...”
Ba chữ “bạn trai” được Chu Triều nói ra với ngữ điệu vô cùng mập mờ. Ánh mắt anh loé lên dưới ánh đèn, năm ngón tay thả lỏng khẽ xoa lòng bàn tay, dừng một chút, mới chậm rãi nói tiếp: “Tôi thiệt to đấy.”
Tiết Ấu Lăng cau mày: “Cậu thiệt gì chứ?”
Cô cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm, nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên chửi một câu: “Cái đồ chó, giờ là tôi không có giá trị nữa đúng không? Bên ngoài đồn tôi với cậu thành một đôi, người thiệt là tôi ấy!”
Chu Triều bật cười thành tiếng, hàng mi rủ xuống che đi tia sáng trong mắt anh, giọng nói vẫn nhẹ tênh: “Phải phải phải, là tôi trèo cao rồi.”
“Vậy còn nghe được.” Tiết Ấu Lăng hừ một tiếng, đặt ly xuống, lại bỗng quay đầu, có chút nghi hoặc: “Nhưng mà, sao cậu biết tôi ở đây?”
Chu Triều đối diện với ánh mắt cô, một lúc sau mới thản nhiên nói: “Chị Lệnh Yểu gọi tôi tới giải cứu cậu đó. Tôi còn đang họp giữa chừng mà trốn ra ngoài đấy, cậu nợ tôi một bữa ăn rồi.”
Tiết Ấu Lăng “ồ” một tiếng, nhớ ra lúc nãy mình gần như spam tin nhắn trong nhóm ba người, đoán chắc là Giang Lệnh Yểu đã báo cho Chu Triều, nên cũng không để ý nữa.
Cô nhìn bàn ăn Tây sang chảnh nhưng không hề có chút khẩu vị gì, bĩu môi, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Tôi đói rồi, chưa ăn chiều luôn.”
Không biết Chu Triều đang nghĩ gì, anh ngắm bàn ăn trước mặt như đang suy tư điều gì đó, một lúc sau mới bị Tiết Ấu Lăng vẫy tay kéo lại hồn. Anh chớp mắt, tất cả vẻ u ám đều tan biến, lại trở về dáng vẻ thường ngày.
Anh đứng dậy, cởi áo khoác tây trang khoác lên tay, cúi đầu liếc cô một cái: “Đi thôi, ăn lẩu đi?”
Lúc này Tiết Ấu Lăng mới cười rạng rỡ, bỏ qua những ý nghĩ kỳ lạ vừa lướt qua trong đầu, xách túi nhỏ chạy theo bóng người đang sải bước ra ngoài: “Tới liền——”
“Này, cậu đi chậm chút coi!”
Tiếng nhạc hoà quyện cùng một giọng nữ nũng nịu vang vọng trong nhà hàng, Tiết Ấu Lăng hờn dỗi một tiếng: “Ai da Chu Triều——”
“Chờ tôi với!”