Mùa hè luôn mang theo sự sắc bén đặc trưng của nó.
Bên ngoài ngập tràn ánh nắng chói chang, gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng hầm hập khó chịu.
Trong phòng giữ nhiệt độ ổn định ở mức 23 độ, Tiết Ấu Lăng rầu rĩ hút một ngụm trà sữa, nhai nát viên trân châu rồi nuốt xuống, uể oải tựa người lên sofa, thở dài một hơi thật dài.
Cách bàn trà, hai người phụ nữ ngồi đối diện liếc nhau, người có vẻ ngoài kiêu ngạo lạnh lùng nhướng mày, lên tiếng: “Mình đã phải hủy cả một cuộc họp xuyên quốc gia để tới đây với cậu đấy, cho nên, Tiết Ấu Lăng—”
“Có gì thì nói nhanh đi.”
Tiết Ấu Lăng cúi đầu, gật gù một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Lệnh Yểu và Quan Sơn Nguyệt ngồi đối diện: “Anh mình lại sắp xếp cho mình đi xem mắt.”
Giang Lệnh Yểu đang nhấp một ngụm cà phê thì sặc một cái, không nhịn được bật cười: “Tháng này là lần thứ hai mươi rồi nhỉ?”
Quan Sơn Nguyệt chỉ mỉm cười, không nói gì.
“Giờ thì cả Bắc Thành đều biết rồi! Mình đường đường là cô hai nhà họ Tiết, lại có thể đi xem mắt đến tận hai mươi lần trong một tháng!” Tiết Ấu Lăng bật dậy như được bơm máu gà, giận dữ nói: “Các cậu nói xem, có phải anh mình bị bệnh không? Có phải bị bệnh không?”
Quan Sơn Nguyệt thong thả cầm cốc sứ lên, nhấp một ngụm latte, rút khăn giấy chậm rãi lau khóe môi, mới đối diện với ánh mắt tức giận của Tiết Ấu Lăng: “Nhưng nếu mình nhớ không nhầm, mười chín lần trước cậu đã cho mười tám người leo cây rồi mà.”
Tiết Ấu Lăng khựng lại, xoa xoa mũi.
“Còn lần thứ mười chín…” Quan Sơn Nguyệt nhướng mày: “Hình như cậu kéo Chu Triều đi cùng, hai người dọa đến mức con trai út nhà họ Tôn ở khu Đông chạy trối chết, có cần mình nhắc lại giúp không?”
Con trai út nhà họ Tôn mới từ nước ngoài trở về, không ngờ bị Chu Triều và Tiết Ấu Lăng phối hợp ăn ý đến mức nghi ngờ nhân sinh, cắm đầu bỏ chạy.
Giang Lệnh Yểu ngồi bên cạnh chỉ làm khán giả xem kịch.
Tiết Ấu Lăng mím môi, làm nũng ngả người ra sau: “Các cậu cũng biết tính anh mình rồi đấy, cổ hủ cố chấp, tìm toàn là mấy người kiểu gì đâu? Hơn nữa, mình lại không phải kiểu không thể gả đi.”
“Vậy nên đây là lý do cậu một tháng nay chưa về nhà?” Quan Sơn Nguyệt cười nhạt: “Lúc nào cũng ở lì nhà Chu Triều—thôi kệ, chắc chỉ có cậu ta mới chịu được mấy trò vớ vẩn của cậu.”
Giang Lệnh Yểu gật đầu đầy ẩn ý, nhìn Quan Sơn Nguyệt: “Cậu cứ tùy cậu ấy đi, Chu Triều cũng chẳng mong gì hơn là được cùng cậu ấy phá làng phá xóm khắp nơi.”
Quan Sơn Nguyệt đã quá quen với chuyện giữa hai người họ, không nói thêm gì. Điện thoại trên bàn cô vẫn rung liên tục, cô chỉ “ừ” một tiếng, rồi cúi đầu xử lý công việc.
Hai người còn lại đã quá quen với sự bận rộn của cô ấy, Giang Lệnh Yểu chỉ đổi tư thế ngồi, chống tay lên bàn, nhướng mày: “Nói chứ, Ấu Lăng, từ bé đến giờ chưa từng thấy cậu yêu ai cả, thật sự chưa từng thích ai sao?”
Tiết Ấu Lăng khựng lại, nghiêm túc nhớ lại, rồi giơ tay đếm ngón: “Có chứ, hồi cấp hai lớp trưởng lớp mình siêu đẹp trai, ngày nào cũng đi học về cùng mình. Nhưng sau đó không hiểu sao, giống như cậu ấy đã đắc tội với ai đó, bị đánh cho bầm dập cả mặt, rồi bắt đầu xa lánh mình…”
“Lên cấp ba, nhà hàng xóm có anh trai mới về nước, trong một buổi tiệc mẹ mình còn nhắc đến hôn ước gì gì đó với nhà họ, làm mình xấu hổ chết đi được. Nhưng nói thật thì anh ấy biết chơi dương cầm, mà mình thì chán quá, các cậu khi đó lại không có ở đó, mình liền ngồi đó xem anh ấy đánh đàn suốt cả buổi tối. Anh ấy còn hứa sẽ đưa mình đi công viên giải trí chơi.” ( app truyện T Y T )
Đáy mắt Giang Lệnh Yểu càng lúc càng mang theo ý cười: “Rồi sao, hai người đi chưa?”
“Đi rồi chứ, mẹ mình biết mình đi chơi với anh ấy còn vui lắm.” Tiết Ấu Lăng chớp mắt, đập đùi cái bốp: “Anh ấy đưa mình đi chơi cả ngày, còn ngồi đu quay ngựa gỗ với mình nữa. Siêu lãng mạn luôn, mình suýt tưởng là mối tình đầu của mình rồi đến rồi.”
Không biết từ lúc nào Quan Sơn Nguyệt đã đặt điện thoại xuống, nghe cực kỳ chăm chú: “Rồi sau đó thì sao?”
Tiết Ấu Lăng dừng một chút, lại đập đùi lần nữa, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Sau đó không biết làm sao, anh ấy đi đường ban đêm ở trước cổng biệt thự nhà mình mà vấp ngã, lăn một vòng xuống sườn đá. Mẹ mình nói ảnh bị thương ở chân, rồi sau khi khỏi thì lại xuất ngoại tiếp—”
“Haiz, mối tình đầu còn chưa kịp chớm nở đã chết yểu trong trứng nước.”
Tiết Ấu Lăng càng kể càng hăng, cô bắt đầu vắt óc nhớ lại tất cả giai đoạn “rục rịch” trong suốt hai mươi lăm năm cuộc đời mình: “Lên đại học, các cậu đều không ở đây, chỉ còn Chu Triều chơi với mình. Không hiểu do phong thủy không tốt hay từ trường lệch pha, mỗi lần mình để ý ai một chút là chẳng bao lâu sau, người đó kiểu gì cũng gặp xui. Cho đến tận bây giờ, mình vẫn chưa yêu đương nổi một lần nào!”
Quan Sơn Nguyệt bất ngờ bật cười thành tiếng, còn Giang Lệnh Yểu thì lại khẽ thở dài đầy ẩn ý, rồi lên tiếng với giọng điệu như đang dẫn dắt từng bước: “Vậy cậu cảm thấy, có điểm nào không bình thường không?”
“Không bình thường?”
Tiết Ấu Lăng phản ứng chậm nửa nhịp, cô suy nghĩ cả buổi, sau đó lắc đầu. Nhưng rồi như chợt nghĩ ra gì đó, cô đập mạnh tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà cái tên chó Chu Triều kia lại lấy chuyện đó ra trêu mình, nói mình— khắc đào hoa! Còn bảo mình đừng hại đời mấy tên con trai nữa, đều bị mình dọa cho chạy mất dép!”
Quan Sơn Nguyệt không nhịn được, bật cười to hơn.
Giang Lệnh Yểu vắt chéo chân, vẻ mặt như đã nhìn thấu tất cả, cười xong vẫn chưa chịu buông tha: “Cậu chưa bao giờ nghĩ tới vì cái gì, cậu đường đường nữ hoàng party giới nhà giàu Bắc Thành, mà bạn thân thiết xung quanh chẳng có mấy người cùng giới, đến cuối cùng chỉ còn lại hai tên đàn ông là Chu Triều với Chu Nịnh à?”
Tiết Ấu Lăng khựng lại, vẻ mặt lại hiện lên chút phiền muộn, hút một ngụm trà sữa: “Không có, sau này lúc đi du lịch, tên chó Chu Triều đó còn kéo mình đi xem bói, đạo sĩ giải quẻ bảo mình trước hai mươi tám tuổi không có chính duyên.”
“…” Giang Lệnh Yểu như nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng giật giật, cô ấy dựa lưng ra sau, lẩm bẩm như đang suy ngẫm: “Nói vậy, hình như Chu Triều cũng giống cậu, tới giờ vẫn chưa từng yêu đương?”
Tiết Ấu Lăng nghiến răng: “Xấu quá, chó cũng không thèm.”
Quan Sơn Nguyệt ở bên cạnh xem kịch, còn Giang Lệnh Yểu thì thở dài, trên mặt mang theo một loại thần sắc “ta đã nhìn thấu thiên cơ”:
Câu đó sau này cậu nhất định sẽ hối hận.
Chắc chắn luôn.
“Thế Chu Triều chưa từng nói với cậu lý do tại sao một cậu ấm như cậu ta đến giờ vẫn độc thân suốt bao năm không?” Giang Lệnh Yểu vẫn không chịu buông tha: “Nói thật thì, cũng không ít phụ nữ muốn lao vào vòng tay của cậu ta đó.”
Tiết Ấu Lăng nghĩ ngợi, hút hết ngụm cuối trong ly trà sữa, nơi đuôi mày dần dần hiện lên nụ cười chế giễu, nghiến răng: “Mình từng hỏi rồi.”
“Vậy Chu Triều nói sao?” Quan Sơn Nguyệt - người từ nãy giờ im lặng, nhướng mày hỏi.
Tiết Ấu Lăng cười khẩy, gần như bóp chặt ly nhựa rỗng trong tay, nghiến răng, gằn từng chữ một: “Cậu ta nói ảnh là Kimura Takuya của Bắc Thành, mấy người phụ nữ kia cậu ta không vừa mắt.”
Quan Sơn Nguyệt và Giang Lệnh Yểu đồng loạt giật khóe miệng: “Rồi sao nữa?”
Tiết Ấu Lăng cười lạnh, đập mạnh bàn một cái. Không biết có phải ảo giác hay không, cái bàn như khẽ rung lên, khiến ánh mắt hai người kia càng lúc càng méo mó, chỉ thấy cô thong thả mở miệng: “Mình nói với cậu ta—”
“Cậu là dưa hấu, bí ngô, dưa Hami, đồ đầu to chứa toàn nước – một quả bí đao ngu ngốc!”
Kimura Takuya của Bắc Thành? Đồ xấu trai không biết xấu hổ!
“…”
Quan Sơn Nguyệt và Giang Lệnh Yểu nhìn nhau, thành thạo lựa chọn làm lơ cái người đang lảm nhảm mắng chửi kia. Người sau lại bất lực thở dài, rồi quyết định: Thôi kệ, ai làm gì nấy đi.
Hết cứu nổi rồi.
Mà một lúc sau, Tiết Ấu Lăng cuối cùng cũng chịu ngừng lại, bỗng nhiên cô hít một hơi thật sâu, rồi phẫn nộ ném ra một câu cuối cùng: “Hai ngày tới mình không muốn nhìn thấy mặt Chu Triều nữa!”
Thế nhưng tục ngữ có câu, con người ấy mà, nói gì cũng đừng nói quá tuyệt đối. Bởi vì khi bị vả mặt, sẽ thật sự hơi đau đấy.
Vì vậy ngay tối hôm đó, khi Tiết Ấu Lăng vừa mang theo cả đống chiến lợi phẩm chuẩn bị quay về biệt thự đứng tên mình, thì liền bị đại ca nhà họ Tiết phục sẵn trước cổng tóm gọn—
Sau đó, dưới sự áp chế mạnh mẽ của huyết thống, Tiết Ấu Lăng khóc ròng suốt cả đường, bị lôi đi đến buổi tiệc tối của đối tượng xem mắt thứ hai mươi trong tháng.
Nhà hàng Âu được bao trọn.
Âm nhạc dịu dàng vang vọng, đối tượng xem mắt ngồi đối diện thì quá mức nhiệt tình, còn Tiết Ấu Lăng chỉ mím môi, không ngẩng đầu lên lấy một lần, chỉ muốn nhanh chóng ăn hết đống bò bít tết, trứng cá muối và nấm truffle trước mặt—
Sau đó có thể rút lui an toàn, dù sao anh cô vẫn còn đang “hạ cố” ngồi đợi ngoài xe.
Nhưng người đàn ông trước mặt, nghe nói là cậu hai nhà họ Lý, nhà giàu mới nổi của Bắc Thành – hiển nhiên không định dễ dàng buông tha cho cô.
Anh ta mỉm cười, đón lấy bộ dao nĩa mà Tiết Ấu Lăng vì dùng sức quá mạnh khiến va chạm với đĩa phát ra tiếng chói tai, rồi đưa dĩa bò bít tết đã cắt sẵn của mình qua cho cô, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Sớm đã nghe danh cô hai nhà họ Tiết xinh đẹp động lòng người, hôm nay được gặp, quả đúng như lời đồn.”
…
Khóe môi Tiết Ấu Lăng mất tự nhiên mà cứng đờ. Cô nhìn Lý Ấp trong bộ tây trang chỉn chu trước mặt, lòng chẳng có chút hứng thú nào với lời khen kia cả—
Cô chỉ phản ứng chậm nửa nhịp, cộng thêm EQ hơi thấp, nhưng dù gì cũng là con gái nhà họ Tiết – danh gia vọng tộc Bắc Thành, cô đã từng thấy đủ kiểu người, hiểu rõ ai là bạn thật lòng, ai là vì thân phận mà tiếp cận.
Mà người đàn ông trước mặt đây, sự ân cần hăng hái đã gần như tràn ra ngoài, đến cả tia tính toán trong mắt cũng lồ lộ không giấu được.
Có lẽ vì anh ta biết tiếng cô không tim không phổi, hoặc cũng có thể Lý Ấp cố gắng che giấu, nhưng vô ích.
Tiết Ấu Lăng giấu đi vẻ chán ghét nơi đáy mắt, ừ một tiếng rồi tựa người vào lưng ghế, ngừng ăn: “Không ăn nữa.”
Lý Ấp khựng lại, đặt dao nĩa xuống, gương mặt vẫn duy trì nụ cười vừa phải, lập tức quan tâm hỏi han: “Sao vậy? Không khỏe à?”
“Không phải không khỏe.” Tiết Ấu Lăng nhướng mày, cười cười: “Tôi là lo cho anh.”
Lý Ấp khó hiểu: “Lo cho tôi điều gì?”
“Thật ra tôi chẳng hứng thú với mấy vụ xem mắt đâu, chỉ là bị gia đình ép nên mới đến cho có.” Tiết Ấu Lăng cúi mắt, chăm chú ngắm bộ móng mới làm, giọng nhàn nhã: “Nhưng nếu anh nghĩ giữa chúng ta có thể phát triển gì đó, thì e là sẽ có rắc rối to đấy.”