Chu Triều không còn nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình mơ mơ màng màng vác Tiết Ấu Lăng từ một bữa tiệc về biệt thự, Bắc Thành vào tháng Mười một đã bắt đầu đổ trận tuyết đầu mùa.

Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, chúng giả vờ là một sinh mệnh tươi mới, lướt qua những loài cây đang dần tàn úa.

Anh thành thục bấm mật mã mở cửa, một tiếng “tít” vang lên, Chu Triều vác người đang say mèm trên vai vào nhà, thành thạo dùng chân đóng cửa, rồi đi thẳng lên lầu đến phòng ngủ chính, ném Tiết Ấu Lăng trên vai xuống giường—

Chu Triều rất kiên nhẫn cởi giày cao gót cho cô, đẩy Tiết Ấu Lăng vào trong chăn, rồi đắp kín cho cô.

Anh đứng trong bóng tối im lặng nhìn Tiết Ấu Lăng hai giây, trong đầu nửa say nửa tỉnh bỗng vang lên lời của Quan Sơn Nguyệt – người hiếm khi xuất hiện trong bữa tiệc – đã nói với anh. Trong mắt Chu Triều dường như lóe lên điều gì đó, nhưng lại biến mất trong chớp mắt.

Một lúc sau, Chu Triều xoay người, đi thẳng đến phòng khách bên cạnh, nằm xuống ngủ.

Khung cảnh quen thuộc diễn ra không biết bao nhiêu lần, cũng chẳng ai rõ đây rốt cuộc là nhà của ai.

Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng bừng.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ sát đất, chiếu lên người cô gái tóc tai rối bời đang nằm trên giường lớn ở phòng ngủ chính, nhưng đến khi ánh sáng bao phủ hoàn toàn đôi mắt, Tiết Ấu Lăng mới mơ màng mở mắt.

Đầu óc mơ hồ một lúc, rồi mới dần dần tỉnh táo, nhưng vẫn hơi đau nhức.

Cô chống tay ngồi dậy, hất tóc ra sau, lạnh lùng quan sát xung quanh.

Việc trong 365 ngày thì có đến 300 ngày cô tỉnh dậy trong biệt thự của Chu Triều, không chỉ Tiết Ấu Lăng mà cả đám bạn thường chơi cùng cũng đã quen rồi.

Vì thế cô chỉ ngáp một cái, lôi đôi dép ở cuối giường ra, sau đó thành thạo đi vào phòng tắm rửa mặt— Đúng vậy, trong nhà Chu Triều, quần áo và đồ dùng cá nhân của Tiết Ấu Lăng đều đầy đủ không thiếu thứ gì.

Sau khi Tiết Ấu Lăng rửa mặt xong, tiện thể tắm luôn để xua đi mùi rượu, rồi lề mề xuống lầu, vừa quẹo qua một góc, cô đã thấy Chu Triều đang đứng trong bếp, nhíu mày nhìn vào chiếc máy tính bảng trong tay.

“…Yo.” Tiết Ấu Lăng nhảy xuống bậc thang cuối cùng, đi hai bước đến trước mặt Chu Triều, chọc ghẹo: “Xem cái gì đấy? Mặt mày cứ như bị đá tám trăm lần vậy.”

Chu Triều ngẩng đầu liếc cô một cái, đi tới tủ lạnh lấy một chai Coca, vặn nắp uống một ngụm:

“Chuyện công ty.”

Vẻ mặt phấn khích trên mặt Tiết Ấu Lăng lập tức tắt ngấm, cô cụt hứng cũng muốn lấy một chai nước giải khát, nhưng lại bị Chu Triều nhanh chóng đứng chặn cửa tủ lạnh. Tiết Ấu Lăng lập tức trừng mắt:

“Chu Triều!”

Chu Triều cười khẽ, cằm hất sang bên phải, tiện tay lắc lắc chai Coca trong tay: “Xin lỗi, chai cuối cùng rồi. Này, uống nước sôi để nguội đi.”

Dừng một chút, Chu Triều lại nhướng mày nói tiếp: “Không thì cậu uống chung chai với tôi cũng được, chúng ta ai với ai chứ?”

Tiết Ấu Lăng trừng mắt lườm anh, nhưng thân hình cao lớn của Chu Triều chắn kín trước tủ lạnh, cô đành chịu thua, chỉ có thể tức tối đi lấy chiếc cốc chuyên dụng của mình, rót nước ấm uống.

Chu Triều nhìn nghiêng gương mặt cô, khóe môi vô thức cong lên, nhưng rất nhanh đã bị sự thờ ơ che lấp.

Anh cầm máy tính bảng đi vào phòng khách, vừa ngồi xuống, còn chưa kịp lật trang màn hình vừa sáng lên, phía sau đột nhiên Tiết Ấu Lăng nhào tới, vòng tay ôm chặt cổ Chu Triều:

“Chu Triều!”

Lưng Chu Triều cứng đờ, tóc cô cọ vào vành tai anh, ánh mắt anh chợt tối đi, nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh đã nhe răng ngả người ra sau: “Buông ra nhanh lên!”

Tiết Ấu Lăng cười hì hì, cô vòng qua ngồi xuống sofa, ngả người ra sau nằm chình ình, vắt chân lên: “Tôi đói rồi, làm gì cho tôi ăn đi.”

Chu Triều xoa xoa cổ, nghiêng đầu giấu đi vành tai đã đỏ ửng, cười khẽ nhìn cô:

“Nực cười, cậu quen mình bao nhiêu năm rồi, trong cái nhà này cộng cả cậu vào thì có hai sinh vật sống, có ai biết nấu ăn hả?”

Tiết Ấu Lăng chớp mắt, đang định nói gì đó thì ở cửa ra vào bỗng truyền đến một tiếng chó sủa uể oải. Hai người đồng thời sững lại, ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy một con vật to lông xù đang nằm vắt ngang lối vào, như đang cố nhấn mạnh sự hiện diện của mình.

Là con Samoyed nhà Chu Triều.

“...”

Tiết Ấu Lăng cười tươi, giơ ba ngón tay chỉnh lại: “Là tôi với cậu hai người, cộng thêm Đại Bạch một con chó, tổng cộng ba sinh vật sống.”

Mặt Chu Triều vẫn cười như không cười: “Vậy Đại Bạch biết nấu cơm à?”

Hai người nhìn nhau một lúc, Tiết Ấu Lăng tức tối ngã người ra sau, chẳng màng hình tượng ôm bụng càu nhàu: “Mau đặt đồ ăn đi, đói chết mất!”

Chu Triều lười để ý đến cô, chỉ chuyên tâm xử lý tài liệu mà Chu Nịnh vừa ném cho anh, mặc kệ Tiết Ấu Lăng lăn lộn trên sofa, còn thuận tiện bắt nạt cả Đại Bạch đang chậm rãi lại gần.

Tiết Ấu Lăng ngồi xổm dưới đất, ôm lấy con Samoyed có bộ lông mượt mà, ghé sát tai nó thì thầm: “Ba em xấu tính lắm, rồi sẽ có ngày chị đây xử đẹp ổng.”

Đại Bạch ngoan ngoãn cọ mặt vào cô, khẽ “gâu” một tiếng.

Tiết Ấu Lăng vừa xoa lông nó vừa phấn khích, như thể thật sự nghe hiểu tiếng chó: “Đúng không đúng không, tới cả miếng cơm cũng không cho ăn!”

“...”

Chu Triều nhìn cảnh tượng người và chó hoà thuận giao lưu trước mặt, khóe miệng giật giật, còn chưa kịp nói gì thì chuông cửa vang lên. Anh sững người, đứng dậy tiện tay vứt cái máy tính bảng lên sofa, đi ra mở cửa.

Là đồ ăn giao tới.

Khi mặt Chu Triều không cảm xúc bưng túi đồ ăn quay lại, thì thấy một người một chó ngồi dưới đất đồng loạt ngẩng đầu nhìn mình.

“...” Chu Triều khẽ cười khinh bỉ, lấy ra một cái sandwich, từ tốn cắn một miếng: “Tôi không phải người, tôi không cho ăn cơm.”

Tiết Ấu Lăng bặm môi, hất tóc, ngồi trở lại sofa lấy một cái sandwich khác, xé bao bì, rồi căm phẫn mà chỉ tay vào con Samoyed dưới đất, không chút do dự bán đứng đồng minh vừa mới cùng chiến tuyến: “Đại Bạch, sao lúc nãy em lại dám nói xấu ba em vậy?!”

Samoyed dưới đất hít hít mũi, lại “gâu” lên một tiếng, nhìn Tiết Ấu Lăng như thể có chút oan ức.

Chu Triều liếc cô một cái, ăn nốt cái sandwich trong tay, rồi dẫn Đại Bạch đến chỗ ăn của nó, đổ thức ăn ra. Anh xoa đầu con chó đang ngoan ngoãn ăn uống, rồi quay lại phòng khách liếc người nào đó một cái: “Mặt dày thì vô địch thiên hạ.”

Tiết Ấu Lăng chẳng thèm để ý, vừa lướt điện thoại vừa nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê ấm.

Trong phòng tạm thời yên tĩnh.

Bỗng nhiên, ngón tay đang lướt màn hình của Tiết Ấu Lăng khựng lại, sắc mặt chợt trở nên có chút buồn buồn, cô thở dài một tiếng thật dài.

Chu Triều liếc nhìn: “Sao vậy?”

“Xem vòng bạn bè.” Tiết Ấu Lăng dựa vào gối lưng, ủ rũ nói: “Lại có người cưới nữa rồi.”

Chu Triều nhướn mày, anh rút điện thoại ra lướt một cái. Quả nhiên, cô bạn chơi chung với Tiết Ấu Lăng vừa mới đăng ảnh đăng ký kết hôn, bên dưới là một loạt lượt like và bình luận.

Anh nhìn cô với vẻ hứng thú: “Muốn cưới rồi hả?”

“Cưới đầu cậu á.” Tiết Ấu Lăng trợn mắt, chậm rãi nói tiếp: “Chỉ là nghĩ, thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt cái, ngay cả Sơn Nguyệt với Chu Nịnh cũng đã đi tuần trăng mật về lâu rồi.”

Nghe cô nhắc tới Chu Nịnh và Quan Sơn Nguyệt, Chu Triều lại nhớ tới hai người đó đi tuần trăng mật một vòng trái đất, nhớ tới khoảng thời gian ấy bản thân – một phó chủ tịch đường đường chính chính của nhà họ Chu – bị ép phải tăng ca mỗi ngày đến tận đêm, kiêm luôn cả công việc của Chủ tịch, đầu anh lập tức đau nhức. ( app TYT - tytnovel )

Tiết Ấu Lăng lại chẳng hề nhận ra sắc mặt thay đổi của Chu Triều, chỉ tiếp tục thở dài: “Dạo gần đây, chỉ vì tôi mè nheo anh tôi mua cho mình một căn biệt thự, ảnh liền bắt đầu giục tôi đi xem mắt. Còn nói chẳng trông mong gì chuyện tôi kiếm tiền, chi bằng sớm tìm một chốn nương thân thu nhận con cá mặn* như tôi—”

*cá mặn: cách nói mạng chỉ người sống lười biếng, không có chí tiến thủ, chỉ muốn nằm yên ăn chơi, không làm gì.

“Xin lỗi nhé, tôi là cô hai của nhà họ Tiết đấy, làm cá mặn thì sao? Trên có anh cả, dưới có em trai, từ nhỏ mục tiêu của tôi là làm một thế hệ thứ ba ăn chơi chờ chết, và đến giờ vẫn đang kiên định theo đuổi lý tưởng ấy. Liên hôn lấy chồng á? Mơ đi!”

Tiết Ấu Lăng tức giận mà vẫn đầy khí thế.

Quả thực, so với Quan Sơn Nguyệt và Giang Lệnh Yểu – hai chị đẹp, một tổng giám đốc dứt khoát, một thợ xăm mạnh mẽ, lại còn có Chu Nịnh và Chu Triều của nhà họ Chu – chủ tịch với phó chủ tịch, thì Tiết Ấu Lăng đúng là cá mặn giữa biển người tài giỏi.

Nhưng cũng có lý do. Thứ nhất là vì bản thân cô vốn không phải kiểu người đó. Thứ hai là vì... ở Bắc Thành ai mà chẳng biết, anh cả của Tiết Ấu Lăng là người đang nắm quyền Tiết thị, nổi tiếng là “cuồng em gái”.

Tiết gia có ba người con, Tiết Ấu Lăng là con thứ hai, cũng là cô con gái duy nhất trong nhà. Cô được cưng như trân châu, sinh ra trong ngà ngọc, từ nhỏ đã được bao bọc bởi tình thân và yêu thương. Cô được bảo hộ rất tốt, quang minh lỗi lạc, thản nhiên vô ưu.

Là công chúa không vướng bụi trần, là ánh nến Truờng Minh.

Khác hẳn với những người bạn nhỏ còn lại.

Chu Triều nhìn Tiết Ấu Lăng đang lý lẽ hùng hồn, anh không khỏi liếc cô một cái, rồi ngay sau đó lại khựng lại vì hai chữ “xem mắt” lọt vào tai.

Một lúc sau, anh giả vờ vô tình mở miệng trêu đùa: “Xem mắt hả? Là con trai nhà nào thế? Nói thử coi, anh đây giúp cậu thẩm định một chút.”

Tiết Ấu Lăng vẫn đang nằm hình chữ X trên sofa, cô giận dữ nói: “Sao mà tôi biết được, anh tôi sắp xếp toàn mấy ông cổ hủ hết đát, cậu nghĩ tôi có đi không?”

Chu Triều chống một tay lên ghế sofa, nghiêng mặt nhìn cô, thờ ơ nói: “Cũng đúng, ở Bắc Thành này ai chịu chơi một chút, tụi mình chưa gặp qua chắc?”

Lời của Quan Sơn Nguyệt đêm qua khi lắc ly rượu bên tai anh lại lặp lại trong đầu Chu Triều.

Cũng là tiện miệng nhắc đến việc nhà họ Tiết định tìm đối tượng cho Tiết Ấu Lăng.

Khi đó, Giang Lệnh Yểu còn ngồi khuất trong ánh đèn mờ mờ của phòng bao, liếc nhìn Chu Triều đầy ẩn ý.

Tiết Ấu Lăng vẫn nằm “giả chết” trên sofa.

Chu Triều khẽ tặc lưỡi, đầu lưỡi chống lên vòm miệng, thong thả nói: “Nói chứ, cậu cũng không còn nhỏ nữa, từ bé đến lớn chưa từng thấy cậu yêu đương gì, thật sự… cậu không có thích người nào à?”

Tiết Ấu Lăng trên sofa trừng mắt lườm anh, rồi bất ngờ bật dậy như cá chép nhảy khỏi mặt nước: “Cậu nói lắm thế, từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa từng thấy cậu yêu đương đấy!”

Chu Triều cười khẽ: “Đó là vì anh đây kén chọn.”

Tiết Ấu Lăng cười lạnh: “Tầm mắt của cô đây cao hơn cậu.”

Chu Triều mím môi, dời ánh mắt đi, hai tay đan vào nhau chống sau đầu, ngả người ra sau sofa: “Cao cỡ nào? Tiêu chuẩn chọn bạn đời là gì, kể thử nghe xem.”

“Tiêu chuẩn đầu tiên dĩ nhiên là phải chơi chung được với tụi mình rồi.”

Tiết Ấu Lăng có vẻ thật sự nghiêm túc suy nghĩ, cô xòe tay, đếm từng ngón một: “Tôi thích người cao, tốt nhất biết nấu ăn, còn phải có tám múi cơ bụng và đường nhân ngư… Đương nhiên, gia thế cũng phải có tiếng tăm ở Bắc Thành, không thì anh tôi cũng chẳng cho phép. Còn nữa, phải ôn nhu lịch thiệp, ai nha, thêm kiểu tây trang-play nữa thì, nghĩ tới thôi đã thấy kích thích rồi!”

Nói đến đây, Tiết Ấu Lăng ôm mặt, cười phấn khích.

Một lúc sau, thấy không ai đáp lại mình, cô mới ngẩng đầu lên, bực bội kêu: “Ê, phản ứng chút coi!”

Chào đón cô lại là một cái gối ôm bay tới.

Chỉ thấy Chu Triều cười lạnh, ném cái gối sang, trên mặt vẫn mang theo sự trêu chọc quen thuộc, nhưng trong mắt lại thoáng qua vài gợn sóng bị đè nén, mơ hồ còn có chút nghiến răng nghiến lợi: “—Mơ đẹp thật đấy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play