Cuối tuần, trời vẫn mưa. Bạch Thiển ngồi thu mình trên ghế, hai tay ôm cốc trà gừng đã nguội. Căn hộ yên tĩnh đến nghẹt thở. Diệp Chi Lăng đã đi từ sáng sớm, nói là đi công tác, nhưng cậu biết... là không phải.

Anh mặc vest đen, nước hoa dịu nhẹ, mái tóc được vuốt kỹ càng, đôi mắt sáng long lanh – không giống một người chuẩn bị ra sân bay, mà giống như đang chuẩn bị đến một buổi hẹn quan trọng.

Cậu đã không hỏi nữa. Hỏi cũng chỉ nhận lại cái chau mày khó chịu của anh và một câu: “Bớt quản tôi đi.”

Cậu biết mình chẳng có tư cách gì. Là cậu tự nguyện ở bên anh, không danh phận, không ràng buộc, không yêu cầu. Nhưng… chẳng lẽ đến một câu quan tâm cũng là sai?

Điện thoại cậu sáng lên.

> Dương Nghiêu:

“Thiển, hôm nay cậu có ăn gì không?”

 

Cậu nhìn màn hình, không trả lời ngay. Tên người gửi ấy — ấm áp, nhẹ nhàng — lại khiến lòng cậu thấy buồn. Một loại buồn không tên.

 

---

Đêm, Diệp Chi Lăng về nhà. Bạch Thiển vẫn còn thức, đang thu dọn sách trên bàn. Anh bước vào, tháo áo khoác, tiện tay ném lên ghế.

“Em làm gì mà vẫn chưa ngủ?”

“Em đợi anh.”

“Đợi làm gì? Anh có bảo em phải đợi sao?”

Bạch Thiển cúi đầu, nụ cười nhạt nhòa.

“Không… em chỉ sợ anh về trễ, không có ai mở cửa.”

Diệp Chi Lăng không trả lời. Anh ngồi xuống sofa, cầm ly nước cậu chuẩn bị sẵn, nhấp một ngụm rồi hỏi:

“Lúc nãy có người nhắn tin đến máy em.”

“Ừm… là Dương Nghiêu.”

Anh nhíu mày. “Là ai?”

“Là bạn đại học… Cũng là bác sĩ.”

“Bác sĩ tâm lý à?” Anh cười khẩy. “Cũng đúng. Em cần thật đấy.”

Bạch Thiển siết chặt tay, nhưng không phản bác.

“Sao? Gần đây thấy tôi không đủ quan tâm, nên tìm người khác để an ủi à?”

Giọng anh sắc lạnh. Cậu giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hơi ửng đỏ.

“Không phải… em chỉ… cảm thấy mệt.”

“Đúng rồi. Em nên mệt từ lâu rồi mới phải. Tôi không cấm em tìm người khác. Chúng ta có là gì đâu?”

Lồng ngực Bạch Thiển như bị bóp nghẹt.

Chúng ta... có là gì đâu?

Một câu nhẹ như không, mà cắt đứt hết tất cả những nỗ lực, chờ mong, nhung nhớ của cậu suốt ba năm qua.

Cậu từng nghĩ, chỉ cần mình kiên trì, anh sẽ quay đầu. Nhưng ba năm, đổi lại chỉ là một câu phủ nhận đầy cay nghiệt.

 

---

Đêm đó, Diệp Chi Lăng ngủ trước. Bạch Thiển ngồi bên giường rất lâu, mắt dõi nhìn khuôn mặt yên bình của anh. Cậu không khóc, chỉ lặng lẽ hôn lên tay anh – một cái hôn nhẹ đến mức không đánh thức nổi bất cứ ai, nhưng đủ khiến trái tim cậu run rẩy.

“Giá mà anh biết… em đã yêu anh đến thế nào…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play