Trời mưa. Những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đường loang lổ, gõ lộp bộp lên mái hiên của căn hộ nằm trên tầng mười lăm giữa trung tâm thành phố. Một không gian sang trọng, sạch sẽ, hoàn hảo đến từng chi tiết. Chỉ có điều, trong thế giới hoàn hảo đó... dường như không có chỗ cho cảm xúc.
Bạch Thiển đứng lặng bên cửa kính, tay ôm một chiếc áo khoác màu xám tro. Chiếc áo ấy hơi rộng so với thân hình gầy gò của cậu, nhưng lại mang mùi hương quen thuộc – mùi bạc hà dịu nhẹ xen chút hương gỗ, là mùi của Diệp Chi Lăng.
Cậu đã giặt chiếc áo này ba lần. Mùi hương vẫn còn. Như thể, dù có cố gắng đến đâu… cũng không thể gột sạch được những yêu thương đã ăn sâu vào máu thịt.
Diệp Chi Lăng bước vào nhà, tháo cà vạt, đặt chiếc cặp da lên bàn không một ánh mắt liếc nhìn về phía Bạch Thiển. Sự hiện diện của cậu dường như chưa từng tồn tại trong thế giới của anh.
“Anh về rồi.”
Giọng cậu nhẹ, gần như tan vào tiếng mưa.
“Ừ.”
Chỉ một tiếng lạnh lẽo, không ấm áp, không hờ hững – mà là xa lạ.
Bạch Thiển bước đến, đón lấy chiếc cặp, định treo lên móc. Nhưng Diệp Chi Lăng nhanh chóng giật lại, ánh mắt lạnh như băng lướt qua cậu.
“Không cần phải làm như vậy mỗi ngày. Đừng tỏ ra ngoan ngoãn quá mức. Tôi không thích.”
Anh ngồi xuống sofa, rút điện thoại ra lướt xem tin tức.
Cậu lùi lại một bước. Lòng đau như có ai bóp nghẹt.
“Em chỉ… muốn giúp anh.”
Câu nói như sợi chỉ mảnh treo lơ lửng trong không gian, bị kéo đứt bởi một tiếng cười nhạt vang lên từ phía đối diện.
“Giúp?” Diệp Chi Lăng ngẩng đầu lên, mắt nheo lại. “Giúp bằng cách bám dính lấy tôi? Ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện, hỏi han tôi ăn chưa, có mệt không. Tôi có phải con nít ba tuổi đâu.”
Bạch Thiển cắn môi. Giọt nước trong mắt cậu không rơi, nhưng long lanh như thể chỉ một câu nói nữa thôi, mọi thứ sẽ vỡ tan.
Cậu không phải không biết… anh ghét điều đó.
Nhưng nếu không làm gì cả, nếu chỉ im lặng mà đứng yên một góc, thì liệu anh có còn nhớ đến sự tồn tại của cậu không?
“Xin lỗi…”
Cậu cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm. “Em chỉ sợ… anh mệt.”
“Đừng lấy lý do quan tâm ra để làm phiền tôi.”
Giọng Diệp Chi Lăng đanh lại. “Tôi đã nói rất nhiều lần, Bạch Thiển, tôi ở bên em không phải vì yêu. Là em bám lấy tôi. Là em cầu xin. Tôi đã nhân nhượng quá nhiều rồi.”
Cậu ngước nhìn anh. Mắt cậu đỏ hoe.
Những lời nói ấy, Bạch Thiển đã nghe đến chai lì. Nhưng vẫn đau. Đau như lần đầu tiên anh buông ra câu “tôi chưa từng yêu em.”
“Vậy…” Cậu ngập ngừng, “Nếu một ngày em không còn làm phiền anh nữa, không còn bám lấy anh nữa… thì anh có thấy thoải mái hơn không?”
Diệp Chi Lăng bật cười, ngả lưng ra ghế, nhắm mắt.
“Ừ. Có lẽ tôi sẽ được sống như một con người bình thường. Không còn phải chịu đựng ánh mắt khổ sở hay những hành động ngốc nghếch vì yêu của em.”
Cậu không nói gì nữa. Trong khoảnh khắc đó, trái tim cậu nứt ra một vết – âm ỉ, mờ nhạt – như vết nứt đầu tiên trên một tấm gương dày. Không đủ lớn để làm vỡ tan, nhưng đủ để khiến cả thế giới phản chiếu qua đó trở nên méo mó và sai lệch.
Mưa vẫn rơi, nặng hạt hơn.
Bạch Thiển đứng dậy, bước vào phòng ngủ, khép cửa lại. Trong bóng tối, cậu tựa trán vào cánh cửa lạnh ngắt, nắm tay siết chặt.
“Thì ra… yêu một người đến rơi rớt cả lòng tự trọng… cũng không bằng một chữ phiền…”