Văn án :
“Anh đừng gọi em nữa… Em mệt rồi.”
Điện thoại vang lên trong màn đêm. Bạch Thiển không bắt máy. Cuộc gọi thứ mười. Tin nhắn thứ ba mươi. Diệp Chi Lăng chưa từng làm vậy — nhưng giờ, anh đang hoảng loạn.
Anh chạy đến trước nhà Dương Nghiêu, cánh cổng sắt đóng chặt, không có ai mở. Trong bóng tối, anh nhìn thấy ánh đèn phòng khách le lói xuyên qua khe rèm — nơi có Bạch Thiển đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đỏ hoe, đầu dựa vào vai người đàn ông khác.
Đau.
Lần đầu tiên Diệp Chi Lăng cảm nhận được thứ cảm giác mà năm xưa Bạch Thiển đã chịu đựng. Đau đến tê liệt.
Anh gõ cửa. Không ai ra mở. Anh gọi tên em. Không ai đáp lại.
Bên trong, Bạch Thiển cắn chặt môi, bàn tay siết vào nhau đến bật máu. Nhưng cậu không ra. Không được ra. Trái tim cậu yếu mềm, nhưng lý trí đang gào thét: “Đừng một lần nào nữa… Đừng để bản thân bị thương lần nữa…”
Tin nhắn cuối cùng của Diệp Chi Lăng xuất hiện.
> “Thiển… anh sai rồi. Em quay lại được không?”
Cậu không trả lời. Chỉ ngẩng đầu nhìn Dương Nghiêu khẽ lắc đầu, rồi thì thầm:
> “Muộn rồi… thứ em cần, anh ấy chưa từng cho… thứ anh ấy muốn giữ, em không còn…”
Chú ý :
Truyện sẽ ra chương mới vào thứ 2 ,5 mỗi tuần thời gian sẽ không cố định lắm nha
Góc nhỏ :
Mong muốn nhỏ nhoi mong các bạn ủng hộ mình để mình có động lực ra chương mới .