Sáng hôm sau, trời vẫn âm u như hôm qua, như thể cả bầu trời cũng đang mệt mỏi với thứ ánh sáng nhạt nhòa kéo dài mãi không dứt.
Bạch Thiển dậy sớm. Cậu vẫn luôn dậy sớm, pha cà phê cho Diệp Chi Lăng, chuẩn bị bữa sáng anh thích – trứng lòng đào, bánh mì nướng bơ và một lát táo gọt sẵn.
Cậu luôn nhớ từng chi tiết nhỏ về anh. Nhưng anh chưa từng nhớ một điều gì về cậu.
Diệp Chi Lăng bước ra khỏi phòng tắm, áo sơ mi trắng vừa mặc xong, cổ áo chưa cài, nước nhỏ giọt từ tóc xuống cổ. Bạch Thiển bước lại gần, tay cầm chiếc cà vạt xanh đậm – màu mà anh thích.
“Để em giúp anh cài cà vạt.”
Giọng cậu nhẹ như một làn hơi sương.
Diệp Chi Lăng nhìn cậu, không nói gì, không từ chối cũng không đồng ý. Như một cỗ máy quen được người khác phục vụ.
Bàn tay Bạch Thiển run nhẹ. Cậu đã cài cà vạt cho anh hàng trăm lần, nhưng hôm nay… sợi dây ấy trở nên nghẹt thở. Mỗi vòng thắt như siết lấy cổ cậu.
“Anh có nhớ hôm chúng ta gặp nhau không?”
Cậu hỏi khẽ, mắt vẫn nhìn vào cà vạt.
Diệp Chi Lăng nhíu mày. “Không.”
Một từ. Cũng đủ làm cậu chết lặng.
“Lúc đó em bị ngất trước cửa tòa nhà công ty anh.”
Cậu mỉm cười, cố che giấu nỗi buốt nhói nơi ngực trái. “Anh đã gọi xe cứu thương. Em tỉnh dậy, lần đầu tiên thấy anh… Anh đứng dưới ánh nắng, như một giấc mơ.”
Diệp Chi Lăng không đáp. Anh thở dài, gạt tay cậu ra, tự điều chỉnh lại cà vạt.
“Chuyện cũ, đừng nhắc lại.”
“Nhưng đó là… bắt đầu của em.”
Câu nói rơi xuống không gian như một tiếng vọng không người đáp lại.
---
Buổi tối hôm đó, Diệp Chi Lăng có tiệc tiếp khách. Anh mặc vest đen, cài khuy áo tỉ mỉ trước gương. Bạch Thiển từ phòng bước ra, tay cầm chiếc áo khoác.
“Trời lạnh, anh mang theo áo nhé?”
“Không cần.” Anh quay đi, không nhìn lấy cậu một cái. “Tôi sẽ đi qua đêm, không cần đợi.”
Bạch Thiển đứng im, đôi mắt cụp xuống.
“Cùng ai ạ?”
“Liên quan đến em sao?”
Giọng Diệp Chi Lăng lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Cửa đóng sầm lại. Căn phòng rơi vào im lặng.
---
Bạch Thiển không bật đèn. Cậu ngồi co ro trong góc ghế sofa, ôm gối, nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Màn hình điện thoại vẫn sáng, không một tin nhắn, không một cuộc gọi.
21:45
22:12
23:57
Bạch Thiển nhấn mở khung trò chuyện với Diệp Chi Lăng.
> “Anh ăn gì chưa?”
“Đi đứng cẩn thận nhé, trời mưa rồi.”
“Nếu say, gọi em tới đón nhé…”
Đoạn tin nhắn vẫn nằm im ở đó. Không có dấu ba chấm… cũng không có “đã xem.”
Cậu cười gượng. Tự mình hỏi, tự mình lo, rồi tự mình buồn. Người ta thậm chí còn không biết mình đang được yêu nhiều đến mức nào.
---
01:08
Cửa mở. Tiếng giày vang vọng trong hành lang dài. Bạch Thiển ngẩng lên, chạy đến.
“Anh về rồi…”
Cậu định đưa tay đỡ lấy áo khoác của Diệp Chi Lăng, nhưng anh gạt ra, ánh mắt đầy khó chịu.
“Em lại ngồi đây làm gì? Không biết mấy giờ rồi sao? Lỡ ai nhìn thấy tưởng em là giúp việc thì sao?”
Bạch Thiển lùi lại một bước, trái tim co thắt.
“Em chỉ lo cho anh… Trời mưa, em sợ anh lạnh…”
“Lo?” Diệp Chi Lăng cười khẩy. “Em nên lo cho chính mình thì hơn. Đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Câu nói ấy như một cú tát vào tim cậu. Nhưng Bạch Thiển chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Em biết rồi…”
Diệp Chi Lăng đi vào phòng ngủ. Còn Bạch Thiển, cậu vẫn đứng giữa phòng khách, ánh đèn vàng đổ xuống người cậu, kéo dài cái bóng nhỏ bé, đơn độc trên sàn nhà lạnh lẽo.
Có lẽ… cậu nên học cách im lặng.
Không yêu cầu. Không chờ đợi. Không khóc.
Nhưng làm sao để thôi yêu đây?
Làm sao để dừng một trái tim vẫn đang đập vì một người không hề nhìn thấy mình?