Dự báo thời tiết cho thấy mười ngày tới trời đều nắng, không có ngày âm u.

Không còn kỳ nghỉ nào dư dả, Chu Toàn không muốn kéo dài thời gian, liền đổi ca với một cô gái khác trong đội, xin nghỉ sớm hai ngày cuối tháng.

Ninh Di Nhiên bình thường có phần chiếm hữu cô hơi quá, nhưng lại hoàn toàn yên tâm để cô đi riêng với Bạch Hành Việt.

Giữa hai người họ không có bất kỳ phương thức liên lạc nào, lúc đầu Ninh Di Nhiên định lập một nhóm chung, nhưng Chu Toàn bảo không cần, chỉ soạn tin nhắn ghi thời gian và địa điểm gặp mặt, bảo anh chuyển riêng cho Bạch Hành Việt.

Ninh Di Nhiên còn chuyển cho cô một khoản tiền, dặn dò cô chơi vui vẻ, đồng thời cảm ơn cô đã chịu tiếp đãi bạn mình.

Chu Toàn từ chối khéo, nói mấy chỗ họ định đi không tốn nhiều đến thế.

Cổ thành Cao Xương cách khu cắm trại của đội không xa, nằm ngay gần khu di tích, trong thành có rất nhiều công trình xây bằng đất hoàng thổ, Chu Toàn đoán Bạch Hành Việt hẳn sẽ thấy hứng thú, nên không làm thêm hướng dẫn nào khác, trực tiếp chọn nơi này.

Tranh thủ buổi sáng chưa quá nóng, hai người cùng tới nơi.

Ghế sau xe đặt máy ảnh và túi đựng dụng cụ vẽ. Xuống xe, Chu Toàn đi cùng Bạch Hành Việt, vừa đi vừa dừng, nhìn anh tìm góc độ, bố cục, chụp ảnh, chuyên chú ghi lại phong cảnh.

Khi nghiêm túc, nét mặt anh không biểu lộ gì, đã thu lại vẻ hờ hững thường ngày, trông có phần lạnh nhạt.

Chu Toàn không làm phiền anh, lặng lẽ đứng bên ngắm cảnh, một lát sau mới nghe anh hỏi:

“Trước đây từng đến chỗ này chưa?”

Chu Toàn gật đầu:

“Lúc mới thực tập từng đi check-in với bạn cùng phòng.”

“Phía trước còn gì nữa?”

“Có một bảo tàng, bên trong trưng bày thư tịch và bích họa, anh muốn vào xem không?”

Bạch Hành Việt cất máy ảnh, đi đâu tính đó, rõ ràng có ý định thong thả dạo chơi cùng cô.

Nếu không phải vì anh biểu hiện quá điềm tĩnh, Chu Toàn còn tưởng anh thấy cô buồn chán nên mới cố gắng bắt chuyện.

Hồi học cao học năm nhất, Chu Toàn từng học một khóa phục chế cổ vật, biết những món đồ trưng bày trong bảo tàng từ lúc khai quật đến khi hoàn chỉnh khó khăn nhường nào. Dù đã xem qua một lần, giờ xem lại từ đầu vẫn thấy mới mẻ.

Cô mãi mê xem, quên mất Bạch Hành Việt, theo bản năng quay lại tìm anh.

Bạch Hành Việt đang đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cô.

Chu Toàn bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh.

Bạch Hành Việt cụp mắt, như thể khẽ cười:“Gần đây có chỗ nào có thể thắp đèn trường minh không?”

Chu Toàn hơi ngạc nhiên:

“Đèn trường minh?”

“Mẹ tôi sắp sinh nhật, bà bảo tôi thắp một ngọn đèn để cúng.”

Chu Toàn nhớ đến chiếc gương đồng hôm nọ, “À” một tiếng rồi dựa vào trí nhớ mà đáp:

“Chỗ này dù có chùa nhưng không cúng hương khói, chắc chỉ có chùa Hồng Quang Sơn là được.”

“Vậy đến đó xem thử.”

“Chắc chắn chứ? Xa lắm đấy, đi về mất ít nhất sáu tiếng.”

Khóe môi Bạch Hành Việt hơi cong lên:

“Không tiện à?”

“Không có gì bất tiện.” - Chu Toàn dứt khoát gạt bỏ suy nghĩ kết thúc chuyến đi sớm:

“Đã ra ngoài rồi, đi đâu cũng là chơi, anh muốn đi đâu cũng được.”

Trước khi lên cao tốc, họ đi ngang một thôn nhỏ. Hai bên đường là dãy nhà đất màu vàng nhạt, trên tường gắn cửa sổ hoa văn, trước cửa trồng cây dâu và trúc đào.

Đầu đường tụ tập rất đông người già và trẻ con, bên phải đậu mấy chiếc xe kéo chất đầy hàng, khiến đoạn đường bị nghẽn lại.

Phía trước đang dỡ hàng, giao thông ùn tắc, tạm thời chưa thể qua.

Đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy dòng người tản bớt, Chu Toàn muốn xuống xe hít thở, thấy bên đường có hàng rau và hàng trái cây, liền nói với Bạch Hành Việt:

“Tôi đi mua ít trái cây, lát nữa có cái ăn trên đường.”

Bạch Hành Việt mở khóa xe:

“Tôi đi cùng.”

Người bán là một người phụ nữ trung niên da ngăm, cầm chùm nho đặc sản địa phương, bứt hai quả đưa ra, cười ý bảo họ nếm thử trước.

Bạch Hành Việt liếc nhìn vết bẩn ở kẽ móng tay bà, không nhận lấy.

Chu Toàn bóc vỏ một quả nếm thử. Khá ngọt.

Trái cây trên sạp rất tươi, Chu Toàn chọn thêm vài loại, không nhiều không ít, vừa đủ cho hai người.

Khi cô chọn xong, bà chủ hàng lập tức cất mã QR thanh toán, dùng tay ra hiệu vài cái, rồi nói mấy câu tiếng Duy Ngô Nhĩ.

Bạch Hành Việt rút trong ví một tờ tiền mặt, đưa cho bà.

Lúc bà đang thối lại tiền, Chu Toàn hỏi:

“Anh hiểu tiếng Duy Ngô Nhĩ à?”

Bạch Hành Việt thản nhiên đáp:

“Không hiểu.”

“Thế sao biết bà ấy nói gì?”

“Đoán thôi. Ảnh đại diện ở mã QR là người trẻ, cho dù có quét mã thanh toán, tiền cũng không vào tay bà.”

Chu Toàn lập tức hiểu ra, nhìn anh một cái.

Bạch Hành Việt cười:

“Sao nhìn như vậy?”

“Không có gì… chỉ là cảm thấy, anh không giống mấy người bạn khác của Ninh Di Nhiên.”

“So với họ, tôi có gì khác?”

Câu hỏi này có hơi vượt ngoài khuôn khổ, Chu Toàn đang nghĩ có nên trả lời hay không.

Đúng lúc ấy, bà chủ hàng đưa hai túi trái cây kèm tiền thối lại, cắt ngang cuộc trò chuyện.

Dường như Bạch Hành Việt chỉ hỏi chơi vậy, không hề tò mò câu trả lời. Anh xách túi lên:

“Còn cần mua gì nữa không?”

Chu Toàn nói:

“Không cần.”

Khi họ trở lại xe, hàng hóa phía trước đã dỡ xong, xe kéo được lái đi, nhường ra lối đi.

Chu Toàn dùng nước suối rửa trái cây, hỏi anh có ăn không.

“Để lát nữa.” -  Bạch Hành Việt liếc nhìn quả mận cô cầm trong tay, tiện miệng dặn một câu:

“Loại này tính lạnh, dạ dày không tốt thì nên ăn ít thôi.”

Chu Toàn hơi nới lỏng tay vặn nắp chai, vài giây sau mới nói: “Ừ.”

Từ Nam Tân Cương đến Bắc Tân Cương, từ cao nguyên sa mạc đến rừng rậm hồ nước, suốt chặng đường, Chu Toàn vẫn khá ung dung, không còn xem chuyến đi hôm nay là nghĩa vụ xã giao, mà coi như một chuyến du ngoạn thực sự.

Trên đỉnh Hồng Quang Sơn, tượng Phật khổng lồ dát vàng dựa lưng vào núi tuyết, trời trên đầu lơ lửng vài áng mây hình thấu kính, là nơi rất thích hợp để chụp ảnh.

Chu Toàn không tin Phật, cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt với chùa chiền, Bạch Hành Việt dường như cũng vậy, thậm chí còn hờ hững hơn cô.

Anh hoàn toàn thiếu sự kính trọng và tôn nghiêm với nơi này.

Bạch Hành Việt đứng trên khoảng đất trống không người, cúi đầu châm một điếu thuốc.

Nửa điếu tàn rơi xuống tay áo, anh không nói gì, chỉ hơi cau mày, rồi cởi áo khoác ra, vắt lên khuỷu tay, không có ý định mặc lại.

Anh đúng là kiểu người có vẻ mắc chứng sạch sẽ.

Chu Toàn nói: “Phía trước là điện Địa Tạng.”

Bạch Hành Việt ngậm điếu thuốc trong miệng, nói không rõ lời:

“Là chỗ thắp đèn phải không?”

“Chắc là ở đây.”

“Vào xem thử là biết.”

Trước cửa điện Địa Tạng có một tiểu hòa thượng còn khá trẻ, chắp tay hỏi rõ mục đích, rồi làm động tác mời, dẫn họ vào chính điện gặp trụ trì.

Chu Toàn không đi cùng Bạch Hành Việt, chỉ đứng đợi một mình trước điện.

Chờ được một lúc, cô thấy tiểu hòa thượng đưa bùa hộ thân đã khai quang cho mấy vị khách khác, liền hỏi rõ quy trình rồi xin ba tấm — một tấm cho Ninh Di Nhiên, hai tấm còn lại để cho người nhà.

Cô hơi cúi đầu, gấp đôi tờ bùa rồi bỏ vào túi hương.

Nắng xuyên qua tán lá lốm đốm, chiếu lên mái vàng tường trắng, một lọn tóc trượt xuống trước mắt cô.

Lúc Bạch Hành Việt thắp xong đèn trường minh đi ra, vừa hay trông thấy cảnh tượng đó.

Anh đứng nghiêng phía sau cô mấy giây, chậm rãi cất tiếng:

“Không xin cho bản thân một tấm à?”

Chu Toàn ngẩng đầu lên, theo ánh mắt anh nhìn về cuốn sổ ghi tên trên bàn thờ, mỉm cười:

“Hồi trước đi cùng bạn đến Bạch Vân Quán, tôi đã xin rồi. Nghe nói, cả đời mỗi người chỉ có thể thờ một vị Bồ Tát.”

Bạch Hành Việt không cho là đúng:

“Bồ Tát bận rộn như vậy, chẳng thể nhớ ai là ai, hay ai đã phản bội ai.”

Thật ra Chu Toàn không rành mấy chuyện này, câu vừa rồi cũng chỉ bịa ra cho có, cô sợ nói tiếp lại lòi sơ hở, bèn chuyển đề tài:

“Xong hết rồi à?”

Bạch Hành Việt đáp:

“Xong rồi, đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Kiếm gì ăn chút.” - Bạch Hành Việt bật cười: “Ra ngoài nãy giờ, chẳng đói à?”

Chu Toàn bỗng thấy mình làm hướng dẫn viên không được tốt lắm, gần như cả hành trình đều là anh quan tâm ngược lại cô.

Lưng chừng núi có một quán trà cũ kỹ mang phong cách xưa, trong quán ngồi đầy khách du lịch qua lại.

Tầng một là chỗ ngồi lẻ, tầng hai có các phòng nhỏ ngăn cách, yên tĩnh hơn. Chu Toàn từng nghe Ninh Di Nhiên nói, Bạch Hành Việt đôi khi khá trầm lặng, không thích nơi đông người, nên định lên tầng hai, nhưng Bạch Hành Việt lại nói:

“Ngồi dưới đi.”

Sàn gỗ đỏ được nhân viên lau bóng loáng, bước lên phát ra tiếng kêu “cót két”.

Ngồi xuống rồi, sau khi hỏi khẩu vị của cô, Bạch Hành Việt gọi ba đĩa bánh ngọt, thêm một ấm trà phổ nhĩ đã được ủ lâu.

Chu Toàn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên hành lang hai con chim sẻ ríu rít gọi nhau với khách qua đường, chẳng sợ người lạ chút nào.

Dòng người qua lại trên phố, không ai quen ai, mỗi người đều đang chạy theo số phận riêng của mình.

Bánh và trà được bưng lên cùng lúc.

Chu Toàn vừa đưa tay định cầm ấm trà, Bạch Hành Việt nói:

“Nước nóng lắm, để tôi rót cho.”

Tay Chu Toàn hơi hạ xuống, đổi mục tiêu, cầm một miếng bánh bạc hà lên cắn thử.

Bạch Hành Việt rót một chút trà vào chén sứ trước mặt cô: “Thế nào?”

“Cũng được, vị hơi khác bánh ngọt Tô Châu.”

“Tô Châu?”

“Ừ, quê tôi đấy.” Chu Toàn nói - “Ba mẹ tôi trước kia cũng mở quán trà, lúc còn trẻ từng cùng nhau đến tiệm mì học nghề với một ông thầy, sau này tách ra làm riêng.”

Năm Chu Toàn mười tuổi, nhà cô đột nhiên cần tiền gấp, quán trà bị bán tháo với giá rẻ. Cũng trong năm đó, khu phố cũ được quy hoạch thành khu du lịch cấp 5A, vị trí ấy lập tức trở thành “đất vàng” được săn đón, giá trị tăng lên mấy chục lần.

Dù không cam lòng đến đâu, có đôi khi con người cũng phải tin vào hai chữ “số mệnh”.

Chu Toàn khẽ cong khóe mắt, kéo câu chuyện trở về hiện tại:

“Anh từng đến Kim Kê Hồ ở Tô Châu chưa?”

“Tầm bảy tám năm trước có đi một lần, chẳng có gì thú vị.” - Bạch Hành Việt chậm rãi nói:

“Nhưng mà, chẳng nơi đâu khiến người ta nhớ nhung bằng quê nhà, thế nên tôi mới quay về.”

“Hồi đó chắc mới xây chưa lâu, giờ thì khác rồi, có nhiều điểm độc đáo lắm.”

Bạch Hành Việt chỉ cười không đáp, nhấp một ngụm trà nóng.

Trước khi rời quán trà, Chu Toàn mua hai hộp trà, hỏi cậu nhân viên ở quầy xem ở đây có gửi hàng được không.

Cậu ta chỉ tay về phía tây, tươi cười đáp:

“Đi thẳng về phía trước là trạm chuyển phát, nếu chị cần thì có thể ra đó gửi, nhớ nói là từ quán tụi em, sẽ được giảm giá.”

“Cảm ơn nhé.”

“Không có gì, hai vị đi thong thả.”

Ra khỏi quán, Bạch Hành Việt hỏi:

“Gửi về Bắc Kinh à?”

“Gửi về Tô Châu cho mẹ tôi, tiện thể gửi luôn bùa hộ thân.” - Chu Toàn lấy hai túi hương trong túi xách ra, nhét vào túi trà:

“Còn cái của Ninh Di Nhiên, đến lúc đó phiền anh mang giúp tôi đưa cho anh ấy.”

Bạch Hành Việt mỉm cười:

“Được thôi.”

Bên cạnh quán trà là tiệm bán giống cây và phân bón, đi thêm hai ba chục mét là tới điểm gửi hàng.

Mùa này trên núi không quá lạnh, nhưng nắng gắt. Bạch Hành Việt tìm chỗ có bóng râm, đứng dưới mái hiên chờ cô.

Nhân viên chuyển phát cân hàng xong, gói kỹ bên trong lẫn bên ngoài mấy lớp, rồi báo cô 35 tệ tiền vận chuyển.

Lúc ấy lại có mấy người khác vào, chen kín cả lối ra.

Chu Toàn phải mất một hồi mới len được ra ngoài, vô tình quệt mu bàn tay vào tấm gỗ treo trên cửa, đau đến mức không kịp đề phòng.

Cô khẽ vung cánh tay, nhìn quanh một vòng, thấy Bạch Hành Việt đang đứng đợi, liền bước nhanh về phía anh.

Có lẽ vì đi gấp nên cô không để ý mặt đất lồi lõm, bị vấp vào một viên đá nhô lên, loạng choạng ngã chúi về phía trước, suýt thì ngã sấp mặt.

Bạch Hành Việt đỡ lấy cô, ngón tay nắm chặt cổ tay cô, lực vừa phải.

Nhiệt độ từ người anh truyền sang, khiến Chu Toàn có cảm giác như bị bỏng.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play