Không rõ anh đã đợi bao lâu dưới tầng một, lời định hỏi đến bên môi rồi lại thôi, cuối cùng lặng lẽ đi theo anh ra khỏi khách sạn.
Không cho cô cơ hội lựa chọn chỗ ngồi, Bạch Hành Việt đã mở sẵn cửa ghế phụ cho cô.
Chu Toàn cúi người ngồi vào trong, nhìn anh vòng qua đầu xe, khẽ nín thở.
Đợi cô cài xong dây an toàn, Bạch Hành Việt hỏi:
“Trước tiên đi ăn sáng nhé?”
Thật ra Chu Toàn không thấy đói, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Gói mang đi ăn dọc đường đi.”
Cô ngại để anh nhịn đói đi cùng mình, nhưng cũng không muốn ăn sáng riêng với anh. Một là vì cả hai không thân, chẳng có gì để nói; hai là để tránh gây hiểu lầm.
Bạch Hành Việt định vị trên bản đồ tới khu ẩm thực bên phố kế bên rồi lái xe tới đó.
Mặt trời đã lên cao, giờ này đa số hàng ăn sáng đều đóng cửa, họ vòng đi một lúc mới tìm được một quán còn mở.
Xe vừa dừng lại, Chu Toàn liền nói:
“Để tôi đi mua cho nhé — anh kiêng món gì không?”
Cô có chừng mực rất rõ ràng, ý tứ lễ nghĩa qua lại cũng quá đỗi minh bạch. Bạch Hành Việt bỗng bật cười:
“Em cứ chọn là được.”
Vài phút sau, Chu Toàn xách theo một túi đồ ăn trở lại xe.
Không ai lên tiếng, không gian kín trong xe trở nên yên tĩnh đến mức đặc biệt.
Chu Toàn cầm ly sữa đậu nành không đường, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng xe qua lại ngoài phố.
Bạch Hành Việt hỏi cô đường đến ký túc xá thế nào.
Chu Toàn mở bản đồ trên điện thoại, kết nối Bluetooth.
Bluetooth tự động kết nối, Bạch Hành Việt liếc nhìn tên thiết bị hiện ra.
Chu Toàn cũng theo phản xạ nhìn lên màn hình trung tâm. Là một dãy chữ cái tiếng Anh: “Ningismyeverything” — trước kia Ninh Di Nhiên dùng điện thoại cô rồi đổi tên, cô từng cười anh trẻ con, vậy mà về sau vẫn không nghĩ đến chuyện đổi lại.
Lúc này Bạch Hành Việt hỏi:
“Tâm trạng không tốt à?”
Trước mặt bạn thân của Ninh Di Nhiên, Chu Toàn sao có thể thừa nhận, cô mỉm cười nhạt:
“Không có mà.”
Cô hiểu chuyện của Ninh Di Nhiên là tùy tình hình mà xử lý, nhưng nếu nói lòng không chút khó chịu thì là dối mình.
Bất kể là bỏ mặc cô để đi đón bạn, hay là vì bận công việc, tất cả đều lấn át những lời hứa suông dành cho cô.
Những chuyện như vậy không chỉ một hai lần. Vấn đề là, Ninh Di Nhiên đã cố gắng hết sức để đối tốt với cô, đến mức cô chẳng còn lý do nào để than phiền.
Bạch Hành Việt tựa một tay lên vô lăng, không hề bênh vực Ninh Di Nhiên, chỉ hỏi:
“Có gấp quay về không?”
Chu Toàn khẽ sững người:
“Gì cơ?”
“Không vội thì đổi xe đi.”
Bạch Hành Việt nói:
“Đỡ để em xúc cảnh sinh tình.”
Giọng anh không đến mức nghiêm túc, khiến Chu Toàn suýt tưởng là đùa. Ai ngờ Bạch Hành Việt thật sự lái chiếc xe mà Ninh Di Nhiên để lại đến trung tâm bảo dưỡng, lấy xe của mình.
Là một chiếc G-Class màu đen, có vẻ không hợp với khí chất của anh lắm. Trong xe thoảng mùi hương xông rêu xanh, khiến người ta có cảm giác như đang ở vùng hoang dã.
Trên đường đi, Chu Toàn hầu như không trò chuyện với anh.
Đúng cuối tuần, ngã tư kẹt xe, nhưng vẻ mặt Bạch Hành Việt không chút sốt ruột. Trong vài chục giây chờ đèn đỏ, anh tùy ý bật một bài hát tiếng Anh, lấp đầy khoảng lặng quá mức trong xe.
Danh sách nhạc của anh khá kén người nghe, cô chưa từng biết bài nào, nhưng mỗi bài đều không tệ, mang nét đặc trưng riêng dễ ghi nhớ.
Càng đi xa, cảnh vật càng thưa thớt bóng người. Khi xe băng qua một vùng đất cát, bụi mù bay khắp, Chu Toàn vén tóc ra sau tai, kéo kính cửa lên.
Bạch Hành Việt giảm tốc độ, mở ngăn chứa đồ định tìm bao thuốc, nhưng nghĩ gì đó lại đặt xuống.
Chu Toàn đúng lúc nói:
“Không sao đâu, tôi không ngại.”
Bạch Hành Việt có phần bất ngờ:
“Ninh Di Nhiên bỏ thuốc rồi, tôi cứ tưởng em không chịu được mùi khói.”
“Trước đây từng làm thêm ở quán bar mấy năm, quen rồi, không vấn đề gì.” - Chu Toàn nói:
“Anh ấy bỏ thuốc vì sức khỏe, không phải vì tôi.”
Bạch Hành Việt lại hứng thú với câu trước hơn:
“Bar nào thế?”
Câu hỏi không đầu không đuôi, Chu Toàn không nghĩ nhiều, tiện miệng nói ra tên quán.
Bạch Hành Việt nhếch môi cười nhạt, không nói gì.
Đi được nửa chặng, Bạch Hành Việt nhận cuộc gọi từ Ninh Di Nhiên. Không bật loa ngoài, nhưng Chu Toàn cũng đoán được nội dung liên quan đến mình.
Ninh Di Nhiên hình như hỏi họ đi đến đâu rồi, cô đang làm gì.
Bạch Hành Việt liếc nhìn cô một cái, trả lời qua loa vài câu rồi dập máy.
Sau mưa, đường lầy lội khó đi, thời gian không dài cũng chẳng ngắn, đủ để Chu Toàn bình tâm lại. Cô chỉ tay về tấm biển chỉ đường gần khu di tích, mỉm cười nói:
“Bên trong đường hẹp, đi xe không tiện, dừng ở đây được rồi.”
Bạch Hành Việt hỏi lại:
“Dừng ở đây thật à?”
“Ừ.” - Chu Toàn tháo dây an toàn:
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Có người nhờ vả thôi, không cần khách sáo.”
“Nhờ là một chuyện, cảm ơn là chuyện khác.”
Bạch Hành Việt không phản bác, cũng không tỏ rõ là chấp nhận hay không.
Chu Toàn nói:
“Vậy tôi đi trước nhé. Chúc thượng lộ bình an, lái xe cẩn thận.”
Một cơn gió nổi lên, Chu Toàn chật vật giữ chặt cửa xe, bước ra loạng choạng một chút, đứng lại mấy giây rồi mới quay người rời đi.
Bóng dáng cô mảnh khảnh, giẫm trên nền đất ẩm thấp, chẳng mang lại cảm giác chân thực.
Bạch Hành Việt chống tay lên vô lăng, dõi theo bóng cô mỗi lúc một xa, dần khuất sau khúc quanh.
Không khí vẫn còn lưu lại hương nước hoa cô dùng — tông gỗ quả mọng, ngọt mà không gắt, nửa nồng nàn, nửa thanh nhã.
⸻
Thời tiết thất thường, lúc nắng lúc âm u, mưa rơi rải rác. Chu Toàn ở lại ký túc xá suốt hai ngày, đến ngày thứ ba thì cùng Lâm Lập Tĩnh bị thầy phụ trách tổ kỹ thuật gọi lên văn phòng để vẽ bản mô hình.
Cố gắng chịu đựng đến tận chiều tối, Lâm Lập Tĩnh lập tức tắt phần mềm vẽ, vươn vai than thở:
“Ai nói mưa là phúc, thà cho tớ xách đồ ra ngoài đổ mồ hôi còn hơn.”
Chu Toàn bị cô chọc cười:
“Lúc nửa đêm ôm cổ than đau thì không thấy nói vậy.”
Lâm Lập Tĩnh làm mặt khổ:
“Thật không biết cuộc sống kiểu này bao giờ mới kết thúc, ngày này qua ngày khác, chẳng thấy tia hy vọng.”
Làm nghề của họ khó tránh khỏi đơn điệu nhàm chán, phần lớn thời gian đều phải bới tìm giữa cát bụi như mò kim đáy bể. Chu Toàn đã quen rồi, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Chắc sắp có tin rồi. Nếu tìm được cửa mộ, thì những ngày vất vả này cũng không uổng công.”
Nhiệt Thành đất rộng người thưa, đội khảo cổ vừa đến đã phải di chuyển liên tục cả tháng đầu. Đến giữa tháng trước mới tìm được một di tích, một nhóm người bất chấp nắng gió, cắm trại gần đó để tiện làm việc.
Đây là dự án thực địa đầu tiên Chu Toàn tham gia. Tuy điều kiện có phần khắc nghiệt, nhưng ý nghĩa thì đặc biệt hơn hẳn.
Nhắc đến chuyện này, Lâm Lập Tĩnh mới nhớ ra:
“Nghe nói để xử lý khu mộ dưới lòng đất, tổ trưởng còn tính mời một cố vấn đấy.”
Chu Toàn hỏi:
“Cố vấn gì cơ?”
“Nghe bảo địa hình trong đó khá phức tạp.” - Lâm Lập Tĩnh nói:
“Khi dọn dẹp lối mộ sẽ cần một người rành về cấu trúc kiến trúc.”
Chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn, Chu Toàn cũng không quá để tâm.
Tối đến, Lâm Lập Tĩnh kéo Chu Toàn ra mảnh đất trống gần khu trại, tay ôm điện thoại vừa dò sóng vừa mua đồ online.
Ký túc xá họ ở là kiểu nhà lắp ghép tạm thời, trước không là làng, sau chẳng có chợ, sóng yếu đến mức mạng cứ chập chờn.
Làm xong việc, Lâm Lập Tĩnh ngẩng đầu nhìn Chu Toàn.
Chu Toàn chưa bao giờ qua loa trong khoản dưỡng da và ăn mặc, luôn sẵn sàng chi tiền đúng chỗ, biết cách tôn lên thế mạnh của mình.
Gần đây cô không chăm chút ăn diện, trừ khi đi gặp bạn trai. Gương mặt mộc trắng bật cả ánh chiều tà.
Lâm Lập Tĩnh hỏi:
“À, mà cậu với bạn trai thế nào rồi? Hai hôm nay không thấy gọi video nhỉ?”
Chu Toàn nhất thời không biết phải trả lời thế nào, đành kiếm cớ qua loa:
“Trời càng lúc càng lạnh, ra ngoài không tiện.”
Ninh Di Nhiên thường chỉ rảnh vào lúc nửa đêm, khi ấy Lâm Lập Tĩnh đã ngủ, lại thêm mạng ký túc hay chập chờn, mỗi lần gọi video cô đều ra phòng rửa tay.
Trước đây cô thấy vậy cũng vui, mấy hôm nay bỗng dưng chẳng còn hứng, thậm chí trả lời tin nhắn cũng miễn cưỡng.
Ninh Di Nhiên có lẽ đã cảm nhận được sự khác thường nơi cô — qua một màn hình điện thoại lạnh tanh, sự quan tâm trở nên sáo mòn như khuôn mẫu.
Anh từng hứa chắc như đinh đóng cột rằng chờ xong đợt công việc này, nhất định sẽ bay sang bù đắp cho cô thật tử tế.
Dù câu này anh đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng Chu Toàn vẫn luôn đáp “được thôi”.
Rửa mặt xong, Chu Toàn ngồi tựa đầu giường thoa kem dưỡng da tay thì nghe thấy điện thoại reo hai tiếng.
Là tin nhắn của Ninh Di Nhiên gửi tới, hỏi hôm nay cô đã làm gì, công việc có thuận lợi không.
Rất nhanh sau đó lại có một đoạn ghi âm giọng nói được gửi đến, giọng anh khàn khàn, rõ ràng là đã uống rượu, mang theo vẻ say:
“Nhớ em rồi, muốn nhìn thấy em.”
Chu Toàn thừa nhận, cô mềm lòng ngay tức khắc.
So với những lời quan tâm quá mức khuôn sáo hay kiểu làm cho có, thì sự cần mẫn và lệ thuộc vô thức mới dễ khiến người ta rung động.
Cô nhanh chóng thoa đều lớp kem trên mu bàn tay, ngón tay gõ lên màn hình, trả lời: [Đợi em vài phút, em đi mặc thêm áo đã.]
Trước khi ra ngoài, Chu Toàn tắt đèn trần, nói chúc ngủ ngon với Lâm Lập Tĩnh, khoác áo ngoài rồi đến phòng nước bên cạnh.
Xung quanh không một bóng người, đèn cảm biến trên mái không mấy nhạy, bóng cô đổ trên nền xi măng, âm u lạnh lẽo.
Cô chỉ nhìn thoáng qua liền quay mặt đi, gọi video cho Ninh Di Nhiên.
Tiếng chuông đổ đến lần cuối thì bị ngắt bởi âm báo “ting” một tiếng.
Chu Toàn gọi thêm hai cuộc nữa, Ninh Di Nhiên đều không nghe máy, khung trò chuyện giống như bị đóng băng, mãi không có hồi đáp.
Năm phút sau, cô mặt không cảm xúc khóa màn hình, trở về phòng ngủ.
Cả đêm đó, Chu Toàn ngủ không yên, thi thoảng lại mơ, mơ mơ tỉnh tỉnh, không phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng.
Trong mơ hoàn toàn không có bóng dáng Ninh Di Nhiên.
Sáng hôm sau, trời nắng lại, Chu Toàn dậy sớm hơn cả đồng hồ báo thức, đầu đau như búa bổ.
Vừa đến công trường cùng Lâm Lập Tĩnh, Ninh Di Nhiên đã gọi điện, giọng đầy áy náy:
“Toàn Toàn, xin lỗi em, tối qua anh uống nhiều quá, ngủ lúc nào cũng không biết.”
Bên anh vang lên tiếng cọ xát với chăn ga, giọng khàn hơn cả hôm qua, nghe như vừa tỉnh dậy.
Chu Toàn tránh ánh nắng chói chang, tìm chỗ râm đứng, nhẹ giọng hỏi:
“Uống bao nhiêu?”
“Không nhớ nữa rồi.”
Ninh Di Nhiên cười bất đắc dĩ:
“Lão Trần ấy mà, cứ có thành tích là lại đòi mở tiệc ăn mừng, cứ như thần uống rượu vậy.” - Lão Trần là bạn đại học kiêm đối tác của anh.
“Trong ngăn tủ đầu giường có thuốc giải rượu đấy, lần trước em mua để ở đó, đau đầu thì nhớ uống một viên.”
Ninh Di Nhiên đáp lời, rồi không nhịn được dò hỏi:
“Toàn Toàn, em đang giận đúng không?”
Chu Toàn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, hỏi ngược lại:
“Anh thấy sao?”
Ninh Di Nhiên im lặng hai giây.
Giọng cô quá bình thản, anh gần như không nghe ra cảm xúc.
Chu Toàn nói thẳng:
“Cũng hơi giận. Ai mà bị cho leo cây chẳng buồn chứ.”
Ninh Di Nhiên liền dịu giọng:
“Vậy mời Chu tiểu thư cho anh một cơ hội để dỗ em, coi như chuộc lỗi có được không?”
Chu Toàn cũng cho anh bậc thang, hỏi anh định chuộc lỗi thế nào.
Ninh Di Nhiên bật cười trong họng:
“Chỉ cần em nói, dù là tinh thần hay thể xác, điều kiện gì anh cũng đồng ý.”
Chu Toàn khẽ cong môi, không nhận lời trêu đùa của anh.
Món quà mà Ninh Di Nhiên dùng để chuộc lỗi được gửi đến rất nhanh — là chiếc túi hàng hiệu collab với nhà thiết kế indie mà Chu Toàn thích, bên trong còn kèm thêm một chiếc vòng tay của Tiffany.
Về khoản này, Ninh Di Nhiên chưa từng tiếc rẻ với cô, lần nào cũng chọn rất kỹ.
Chỉ là Chu Toàn không ngờ, anh lại nhờ Bạch Hành Việt đích thân mang tới.
Hôm đó, lúc gặp lại Bạch Hành Việt, cô đang đội nắng ngồi xổm dưới đất, đầu tóc rối bù, tay cầm dao trát đất, cẩn thận gọt mặt lớp đất trong một hố khai quật, chăm chú đến độ không ai lay nổi.
Chu Toàn che chắn kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt.
Đồng nghiệp phụ trách hậu cần đi qua, liếc nhìn giữa cô và Lâm Lập Tĩnh, phân biệt ra ai là ai rồi cao giọng gọi tên, bảo có người tìm.
Chu Toàn phủi phủi bụi trên tay áo rồi đi ra ngoài.
Bạch Hành Việt đứng cạnh tấm biển chỉ đường lần trước cô từng chỉ, mặc sơ mi lụa rộng phối với áo len mỏng tối màu.
Ánh nhìn anh phẳng lặng như mặt hồ sâu thẳm, không gợn sóng.
Trước đó, Chu Toàn hoàn toàn không biết người đến sẽ là Bạch Hành Việt.
Cô nhận lấy túi quà từ tay anh, mím môi cười:
“Để anh đợi lâu rồi.”
“Cũng không đến mức lâu lắm.” - Bạch Hành Việt cúi đầu nhìn cô:
“Đây là dáng vẻ em đi làm hằng ngày sao?”
“…Ừ.” - Chu Toàn không hiểu lắm sự tò mò bất chợt của anh:
“Lôi thôi luộm thuộm, hơi nhếch nhác.”
“Không đến mức đó. Trông vẫn ổn mà.”
Chu Toàn cho rằng anh chỉ đang khách sáo, liền đưa tay vuốt lại mái tóc dài rối bù, rồi đổi chủ đề:
“Dạo này anh vẫn ở Nhiệt Thành à?”
“Ừ. Nhiệt Thành rộng lắm, chỗ nào cũng có thể ở lại vài ngày.”
Mấy hôm trước Ninh Di Nhiên vừa nhắc đến Bạch Hành Việt, nói tâm trạng anh dạo này không được tốt, tạm thời chưa định quay về Bắc Kinh, cứ đi đây đi đó coi như giải khuây.
Dưới mắt anh có quầng thâm nhạt, trông quả thật không được khỏe lắm.
Chu Toàn không có tư cách hỏi nhiều, cuộc trò chuyện khách sáo đến đây cũng vừa vặn kết thúc:
“Hôm nay cảm ơn anh nhiều, còn làm phiền anh phải đích thân chạy một chuyến.”
Bạch Hành Việt lần này không giống hôm trước, không phối hợp theo nhịp của cô, ung dung nói:
“Em cảm ơn tôi cũng nhiều lần rồi đấy.”
Chu Toàn cười:
“Vậy thì tôi không nói nữa.”
Giữa hai tấm biển chỉ đường nối nhau là một con đường nhựa hẹp, Chu Toàn đứng trên đó, rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn ra phía sau anh — mấy hốc đá và vài cây hồ dương lưa thưa.
Cô đang định chào tạm biệt thì chiếc mũ che nắng trên đầu bị gió thổi bay, rơi xuống ngay bên chân anh.
Bạch Hành Việt cúi xuống nhặt giúp cô, tay dính phải vết bẩn nơi vành mũ nhưng anh không bận tâm.
Chu Toàn nhận lại chiếc mũ, rồi lục túi móc ra tờ giấy lau tay đưa cho anh.
Ngón tay cô vô tình chạm phải tay áo len của anh, mềm mềm, hơi ngứa.
Bạch Hành Việt không vội lau vết bẩn giữa các ngón tay, bất chợt nói:
“Có chuyện này muốn nhờ em giúp.”
Chu Toàn phản ứng mất vài giây, hỏi lại là chuyện gì.
Khi anh nói chuyện, giọng luôn nhẹ nhàng, nhưng lại khó lòng bị người khác xem nhẹ:
“Làm hướng dẫn viên tạm thời, dẫn tôi đi dạo quanh đây một chút.”