《Tỉnh Xuân Tập》
Tác giả: Trừng Tích
Ngày 3 tháng 2 năm 2025, Lập Xuân
“Một đời người chỉ có thể phụng thờ một vị Bồ Tát.”
“Nếu Bồ Tát ấy không thể che chở cho ngươi, thì chi bằng sáng thờ chiều phụ vậy.”
⸻
Chu Toàn đã đến thành phố nhiệt đới này được hai tháng rưỡi, nhưng vẫn chưa quen nổi khí hậu nơi đây.
Một giây trước, mặt đất còn nóng hầm hập như rang chân, một giây sau, gió lạnh lại tràn vào từng khe cửa; bầu trời như bảng pha màu vạn năng sau khi được rửa sạch, cứ như có thể mưa bất cứ lúc nào.
Thấy trời không còn nắng gắt nữa, Chu Toàn tháo mũ và khăn chống nắng, ngồi xổm xuống đất, cầm xẻng tiếp tục đào.
Chiếc xẻng trong tay cô đã bị dày vò suốt nhiều ngày, cuối cùng cũng hỏng nặng, gãy làm đôi.
Cô không quá để tâm, xoay xoay cổ tay đang tê mỏi, rồi hỏi mượn bạn cùng nhóm là Lâm Lập Tĩnh một cái kudiman – loại cuốc thép thường dùng ở địa phương.
Vừa mới đào được vài nhát, trời đã đổ mưa như trút, mặt đất nhanh chóng nhão nhoẹt.
Gặp thời tiết thất thường thế này, buổi chiều không thể tiếp tục khai quật, coi như được nghỉ nửa ngày.
Tại hiện trường khảo cổ, người ta dựng tạm một cái lều tránh mưa. Công nhân chất vài lớp gạch đá, trát ít xi măng, rồi dựng khung sắt. Họ vừa nướng đồ ăn vừa giết thời gian.
Tổ trưởng ló đầu ra từ trong lều, gọi hai cô sang ăn trưa.
Toàn đội chỉ có hai nữ sinh, nhan sắc và tính cách đều không tệ, thường ngày được quan tâm nhiều, nhưng cũng khó tránh khỏi văn hóa uống rượu trên công trường.
Vừa đi Lâm Lập Tĩnh vừa rầu rĩ:
“Lát nữa lại phải kiếm cớ để né rượu nữa rồi. Suốt ngày nói đau đầu cảm sốt cũng không phải cách lâu dài.”
Chu Toàn khẽ nhếch môi:
“Dù không kiếm cớ, hôm nay tớ cũng không uống được.”
“Cậu sao thế? Không khỏe à?”
“Không phải không khỏe.” - Chu Toàn nói:
“Bạn trai tớ đến đây rồi, chiều nay tớ phải vào thành phố gặp anh ấy.”
Lâm Lập Tĩnh hiểu ngay, khẽ chạm vào vai Chu Toàn, nháy mắt cười trêu:
“Hai người cũng khá lâu rồi không gặp nhau nhỉ?”
Chu Toàn “ừ” một tiếng:
“Từ khi tới đây là chưa gặp lại lần nào.”
“Vậy tối nay chẳng phải là ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ rồi sao~?”
Chu Toàn bật cười, lảng sang chuyện khác.
Cô vốn là người không hay cười, phần lớn thời gian chỉ cười xã giao, đuôi mắt hơi xếch, khuôn mặt có nét yêu mị, trông khá lạnh lùng, nhưng một khi thật sự nở nụ cười thì lại thân thiện đến lạ.
Lâm Lập Tĩnh là bạn học kiêm bạn cùng phòng của cô. Cả hai cùng chuyển ngành thi cao học, học chuyên ngành thạc sĩ văn vật học ở Bắc Đại. Năm nay học năm hai, được phân cùng điểm thực tập, bắt đầu từ kỳ nghỉ hè.
Chu Toàn không mấy mặn mà với các mối quan hệ xã giao, thời còn đi học đã quen độc lai độc vãng. Dù sống cùng Lâm Lập Tĩnh một năm nhưng do ấn tượng cố định, họ cũng không thật sự thân thiết. Ấy thế mà chỉ vài tháng ở Nhiệt Thành này, cả hai lại xây được tình bạn như đồng chí cùng hoạn nạn.
Lối đi nhỏ hẹp, Chu Toàn bước lên trước, vén rèm cửa lều bước vào.
Trong lều oi bức ẩm ướt, mùi gia vị hòa với mùi mồ hôi nồng nặc, xộc thẳng vào mũi.
Mọi người ngồi quây quanh lò nướng, nói chuyện rôm rả. Dưới đất là một đống áo khoác chống nước và đủ loại công cụ khảo sát.
Một chàng trai trẻ ngồi gần cửa trông thấy họ liền đứng bật dậy, hồ hởi chào đón:
“Mau vào đi, không bị ướt chứ?”
Chu Toàn lịch sự đáp lại một câu, rồi kéo ghế thấp ngồi cạnh tổ trưởng, nói chuyện xin nghỉ.
Tổ trưởng luôn đánh giá cao năng lực khảo cổ của cô. Nhìn cô mảnh mai yếu ớt là thế mà chẳng hề yếu đuối, càng nhìn càng thấy thích, nên cũng dễ dàng cho cô “lách luật” đôi chút.
Chu Toàn không ăn bữa thịt nướng ấy, quay lại ký túc xá thay bộ đồ sạch, rồi bắt xe vào thành phố cùng một bác tài trong đội chuyên lo hậu cần.
Giữa đường, cô nhận được điện thoại từ bạn trai – Ninh Di Nhiên.
Qua ống nghe vang lên tiếng gió thổi. Anh vừa hạ cánh, hỏi cô muốn ăn trước hay về khách sạn trước.
Chu Toàn chẳng nghĩ ngợi, chọn ngay cái sau – ký túc xá điều kiện bình thường, nước nóng chỉ có vào buổi tối, mà cô lúc này đang rất cần tắm rửa.
Chưa đầy vài phút sau khi gác máy, Ninh Di Nhiên đã gửi tên khách sạn qua WeChat.
Chu Toàn trả lời “ok”, cất điện thoại, rồi nhắm mắt lim dim nghỉ ngơi.
Cô quen Ninh Di Nhiên vào năm tư đại học. Hai người bên nhau đã gần hai năm. Qua giai đoạn cuồng nhiệt, giờ mối quan hệ khá ổn định.
Ninh Di Nhiên lớn hơn cô sáu tuổi, sau khi tốt nghiệp đã cùng bạn bè hợp tác mở một công ty MCN. Quy mô ngày càng mở rộng, công việc và xã giao là chuyện thường ngày, vì thế hai người yêu nhau nhưng ít có thời gian bên nhau.
Lần gặp mặt gần nhất là cuối tháng Sáu, khi ấy Ninh Di Nhiên đã bận đến tối tăm mặt mũi mà vẫn cố mua vé cùng chuyến bay để tiễn cô đến Nhiệt Thành.
Xe băng qua ốc đảo giữa vùng Gobi và khu du lịch nho vang, rồi dừng lại gần một khách sạn hạng sang.
Khách sạn ở đây đều gắn mác năm sao, nhưng nếu so với nội địa thì chỉ tầm ba bốn sao, có điều thắng ở phong cách vùng biên giới độc đáo, mang hơi hướm Tây Vực.
Khi Chu Toàn đến nơi, Ninh Di Nhiên đã tới trước.
Cô làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân xong thì lên tầng tìm anh.
Còn chưa kịp nhấn chuông, cửa phòng đã mở.
Ninh Di Nhiên mặc áo choàng tắm trắng, tóc ngắn còn nhỏ nước xõa trước trán, miệng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Chu Toàn vừa định mở miệng, cánh tay đã bị kéo lại.
Ninh Di Nhiên vòng tay ôm lấy cô, tay còn lại đóng cửa, đẩy cô dựa sát vào tường, cúi đầu xuống.
Chu Toàn nghiêng đầu tránh đi, đúng lúc ngăn lại:
“Để em tắm đã. Ở công trường cả buổi chiều, toàn bụi đất, bẩn lắm.”
Ninh Di Nhiên vẫn ghé sát cổ cô, cắn nhẹ từng cái một, hờ hững đáp:
“Anh có chê em đâu.”
Cứ quấn lấy nhau ngay cửa một hồi, anh kéo cô nhanh chóng bước vào trong.
Chu Toàn vừa cười vừa đẩy anh, bảo anh đi chậm lại.
Còn chưa kịp vào phòng ngủ, cả hai đã cùng ngã xuống chiếc ghế sofa bọc vải mềm mại.
Cô mặc chiếc áo có thiết kế dây rút, hơi phiền khi cởi ra. Ninh Di Nhiên cúi đầu vật lộn với hai sợi dây ấy, thì điện thoại để trên bàn trà vang lên.
Chu Toàn đẩy ngực anh, giục anh nghe máy trước.
Ninh Di Nhiên đành đưa tay lấy điện thoại, mở khóa xem thì thấy là cuộc gọi nhóm thoại từ một đứa bạn thân trong nhóm bạn từ thuở nhỏ.
Bọn họ đều là con một, lớn lên cùng nhau, thân đến mức có thể mặc chung một cái quần. Thường ngày hay tán gẫu trong nhóm, chẳng có gì phải giấu giếm.
Giao diện thoại nhóm chỉ có hai người, những người khác đều chưa vào.
Ninh Di Nhiên bật loa ngoài, đặt điện thoại sang bên, tiếp tục việc đang làm, vài giây sau mới lên tiếng:
“Đến rồi à?”
Đầu dây bên kia lười biếng đáp một tiếng, giọng nói trong trẻo dễ nghe:
“Đến thì đến rồi, mà xe hỏng giữa đường.”
Ninh Di Nhiên hỏi:
“Giờ cậu ở đâu?”
“Đường Đông Lục Châu.”
Đúng lúc đang nói, chốt khóa dây áo của Chu Toàn lại vô tình mắc vào tóc cô.
Cơn đau đến bất ngờ khiến cô bật ra một tiếng rên khẽ, rồi nhanh chóng mím môi, rơi vào yên lặng.
Nhưng người bên kia vẫn nghe thấy, hình như khựng lại một chút, rồi như có hứng thú hỏi:
“Đang bận à?”
Ninh Di Nhiên nhẹ nhàng gỡ sợi tóc bị mắc, không phủ nhận:
“Vậy cậu gọi xe kéo trước đi, lát tôi qua đón.”
Tưởng cuộc gọi đã kết thúc, Ninh Di Nhiên xoa xoa đỉnh đầu cô, dịu giọng hỏi:
“Còn đau không?”
Chu Toàn đáp:
“Đỡ rồi… Anh định ra ngoài à?”
“Ừ, đi đón một người bạn. Cậu ấy đột nhiên muốn qua đây chơi vài ngày.” - Ninh Di Nhiên đề nghị: “Lát ăn tối cùng luôn nhé?”
Bạn bè của Ninh Di Nhiên không ít, nhưng thân thiết thì chỉ vài người. Chu Toàn cũng không hỏi cụ thể ai, chỉ nói:
“Hai người ăn đi, em mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi.”
“Vậy em nghỉ ngơi đi, anh mang đồ ăn về cho.”
Nói thêm vài câu nữa, Ninh Di Nhiên dặn dò xong thì vào thay đồ.
Chu Toàn điều chỉnh lại hơi thở, chống tay vào lưng ghế ngồi dậy. Tay trái vô tình chạm vào điện thoại của Ninh Di Nhiên, cúi đầu nhìn thì phát hiện cuộc gọi thoại vẫn chưa kết thúc, không biết bằng cách nào mà camera cũng bị bật lên.
Trên màn hình lập tức hiện ra một bóng người.
Chu Toàn hơi sững lại, khuôn mặt thoáng lúng túng, một thoáng xấu hổ.
Cô không chắc người kia có thấy cảnh vừa rồi không, cố giữ bình tĩnh tắt video, tim đập thình thịch, cả người vẫn còn căng thẳng.
⸻
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, trên đường ô tô thỉnh thoảng lại lao vút qua, bắn tung nước đọng trên mặt đường, đủ loại tạp âm trắng dội vào màng nhĩ.
Bạch Hành Việt ngồi trong chiếc xe đang bật đèn cảnh báo, ném cái điện thoại đã tắt màn hình lên ghế phụ, nhàm chán xoay đi xoay lại chiếc bật lửa kim loại trong tay.
Chưa tới bốn mươi phút, Ninh Di Nhiên đã đến trước cả xe cứu hộ.
Hồi trước để tiện gặp Chu Toàn, anh đã chuyển một chiếc xe từ Bắc Kinh đến sân bay bên này, mỗi tháng còn tốn thêm phí đỗ xe. Thế mà vì công việc quá bận, đến hôm nay mới rảnh mà gặp cô.
Trên kính xe phủ một lớp bụi dày, có ai đó từng nghịch ngợm viết lên một hàng chữ: Không chạy thì cho tôi mượn chạy thử nhé.
Lúc lấy xe ở sân bay, anh chưa kịp lau sạch, vừa gặp mưa, nét chữ liền nhòe nhoẹt thành một vệt lem nhem.
Bạch Hành Việt liếc nhìn thân xe bẩn thỉu, cười khẩy:
“Trông chẳng khác nào xe dân chạy nạn.”
Ninh Di Nhiên không đáp lại câu đùa, tự nói một mình:
“Cậu cũng hay thật đấy, mới về nước chưa đến một tuần, đã tự lái xe từ Bắc Kinh đến tận đây. Mấy tiếng đồng hồ không nghỉ, ép đến nỗi xe cũng chịu không nổi mà hỏng giữa đường.”
Bạch Hành Việt đáp:
“Tôi đâu có vội đi gặp bạn gái, cũng chẳng gấp gáp gì, tất nhiên là phải thong thả một chút.”
Dù đã năm năm không gặp, nhưng với tình cảm mấy chục năm từ bé đến lớn, cả hai chẳng hề cảm thấy xa lạ. Họ đùa giỡn với nhau mấy câu, chờ đến khi chiếc xe của Bạch Hành Việt được kéo đi, Ninh Di Nhiên mới khởi động xe quay lại đường cũ.
Trận mưa lớn lúc nãy giờ cũng gần tạnh.
Tính cả lần này, Ninh Di Nhiên mới chỉ tới thành phố này đúng hai lần, đường xá không quen thuộc. Nhưng vốn là người sành ăn chơi, anh chẳng mấy khó khăn để tìm được một nhà hàng tư nhân cao cấp gần đó để mời bạn thân ăn mừng “tái ngộ”.
Chỉ là trong lòng vẫn nhớ đến Chu Toàn đang ở một mình trong phòng khách sạn nên bữa cơm cũng không kéo dài lâu, vội vã ăn xong rồi kết thúc.
Về đến khách sạn, Ninh Di Nhiên đặt thêm một phòng suite ngay cạnh phòng Chu Toàn. Trước khi vào thang máy, anh nhận được một cuộc gọi công việc, bèn đưa cả hai thẻ phòng cùng hộp đồ ăn cho Bạch Hành Việt, bảo mình sẽ lên sau vài phút.
Bạch Hành Việt nửa cười nửa không:
“Hai phòng hả? Cậu tính để tôi chọn đại như mở hộp quà bất ngờ sao?”
Ninh Di Nhiên chỉ liếc qua loa, tùy tiện chỉ vào chiếc thẻ trên cùng, phất tay một cái rồi quay người rời đi.
Bạch Hành Việt quẹt thẻ vào phòng, vô thức kéo lỏng cổ áo, bật lửa, đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc.
Rít một hơi, xuyên qua làn khói mờ mịt, anh trông thấy một đôi bốt cao đến đầu gối đặt trên tấm thảm. Đôi mắt hơi nheo lại.
Anh vừa định quay ra thì cửa phòng ngủ chính đột ngột bị vặn mở, tiếng bước chân từ xa dần đến gần.
Chu Toàn vừa ngủ một giấc, sau đó đi tắm. Lúc này cô quấn khăn tắm bước ra, mái tóc còn ướt thả xõa, bờ vai mảnh khảnh, làn da trắng ngần như ngấm nước, ửng hồng, mang vẻ dịu dàng mềm mại đặc trưng của gái vùng sông nước Giang Nam.
Vốn định ra lấy một chai nước trong tủ lạnh, cô không ngờ lại có người lạ ở bên ngoài. Cô đứng sững lại tại chỗ.
Dưới ánh sáng ngược, người đàn ông đứng không xa, áo trắng quần đen, phong cách đơn giản, một tay chống lên bệ cửa sổ, ngón tay kẹp thuốc lá, ánh mắt rơi thẳng vào người cô, khẽ cười khó đoán, ánh nhìn trần trụi mà trắng trợn.
Hai ánh mắt chạm nhau, không ai lên tiếng trước.
Người kia rõ ràng không hề có ý định tự giới thiệu, chỉ thản nhiên phả ra một vòng khói mỏng.
Chu Toàn giật giật mí mắt, trong lòng tuy có chút ngượng ngùng nhưng vẫn không tránh ánh nhìn của anh.
Giữa nỗi bối rối, cô bất giác thất thần, thầm đưa ra ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này —— khác hẳn khí chất ấm áp cởi mở của Ninh Di Nhiên, người đàn ông trước mắt tựa như thời tiết sau cơn mưa nửa sáng nửa âm, ấm mà u trầm.
Cũng giống như những giọt sương trượt theo vân kính, để lại vệt nước dài ngoằng, nhìn mãi không thấy đáy.