Khi ánh sáng chói lòa từ chương trước vừa tan biến, Hạ Yên và Lục Trầm bỗng rơi tự do xuống một không gian khép kín. Cảm giác như có hàng trăm bàn tay mờ ảo, lạnh lẽo đẩy lùi họ về phía sau, cho đến khi mặt đất rắn lạnh, xù xì va vào lưng, khiến cả hai nảy mình.
Hạ Yên ngẩng đầu. Một lớp học quen thuộc hiện ra, nhưng mọi chi tiết đều bị bóp méo đến dị dạng, như thể một ai đó đã vẽ lại ký ức bằng nỗi ám ảnh và sự méo mó của tâm hồn. Ánh sáng từ những bóng đèn huỳnh quang cũ kỹ nhấp nháy lập lòe, từng đợt sáng tối khiến không gian thêm ma mị. Sàn nhà loang lổ những vệt mực đỏ sẫm như máu đã khô, và trên bảng đen, những dòng chữ viết bằng phấn trắng run rẩy không ngừng hiện lên rồi lại bị xóa đi một cách kỳ quái.
Hạ Yên và Lục Trầm đang đứng cuối lớp. Cả hai cố gắng đứng lên, chưa kịp định thần thì tiếng chuông trường chói tai vang lên, từng nhịp đập như xoáy thẳng vào óc, khiến họ choáng váng. Rồi, những bóng người lặng lẽ, không một tiếng động, xuất hiện từ hư không, ngồi vào bàn học – đó là những học sinh không có mặt, chỉ có phần đầu trọc trơn tru và bộ đồng phục dính đầy bùn đất, sũng nước. Chúng ngồi im lìm, quay lưng về phía họ.
Trên bục giảng, một "giáo viên" xuất hiện. Một người phụ nữ mặc áo dài trắng tinh khôi nhưng lại mang theo một luồng khí lạnh lẽo. Khuôn mặt cô ta bị che kín bởi mái tóc dài đen nhánh phủ kín tận cằm, không thấy rõ dung mạo. Cô ta không nói một lời nào, chỉ chậm rãi cầm phấn viết lên bảng: "Hôm nay kiểm tra ký ức."
Hạ Yên run lên bần bật. Những ký ức hỗn độn, từng mảnh vụn vỡ về thời đi học, về những lỗi lầm nhỏ mà cô đã cố tình chôn vùi, cố tình quên đi, đột ngột ùa về như một cơn lũ. Một người bạn học bị bắt nạt vì quá yếu ớt, vì không biết tự vệ. Một lần cô cười theo, a dua theo đám đông khi sách của người đó bị giấu mất. Một lần cô quay đi, giả vờ không thấy những giọt nước mắt rơi lã chã trên má bạn mà không hề hỏi han, không một lời an ủi.
Cô giáo gõ thước gỗ lên bàn, tiếng cốc cốc khô khốc vang vọng khắp phòng, như tiếng gõ vào quan tài. “Hạ Yên, trả lời đi. Cô có thực sự vô tội không?”
Trước mặt Hạ Yên, chiếc bàn học trước đó đột ngột tách ra làm đôi với một tiếng két ghê rợn, một khe nứt đen ngòm mở ra, và một mùi ẩm mốc, mùi xác chết nồng nặc tràn ra, khiến Hạ Yên muốn nôn thốc nôn tháo. Từ khe nứt đó, một cô bé chậm rãi bò lên – chính là cô bạn năm xưa, nhưng đôi mắt em giờ đây chỉ toàn lòng trắng dã, miệng mấp máy không thành tiếng, như muốn nói lên lời buộc tội.
"Em… em xin lỗi," Hạ Yên thốt ra, nước mắt chảy dài trên má, giọng nghẹn lại trong cổ họng, đầy sự hối hận. "Tớ đã sai… Tớ biết tớ sai rồi… Tớ xin lỗi…"
Cô bé nhìn Hạ Yên chăm chú, đôi mắt trắng dã đó xoáy sâu vào tâm hồn cô. Một lúc sau, khuôn mặt vặn vẹo, đáng sợ ấy bỗng từ từ giãn ra, rồi nở một nụ cười nhẹ, thanh thản một cách kỳ lạ. Không một lời nào vang lên, nhưng Hạ Yên cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng, như thể cô vừa được tha thứ.
Lục Trầm tiến đến, nắm lấy tay Hạ Yên, hơi ấm của anh truyền sang, trấn an cô. “Ký ức không giết được em đâu, Hạ Yên. Đối diện với nó, em sẽ mạnh hơn.”
Tiếng chuông lại vang lên, đột ngột và chói tai. Cả lớp học tan thành từng mảnh, như thủy tinh bị đập vỡ, rồi vụn nát trong không trung. Một hành lang mới xuất hiện trước mắt – tối hơn, lạnh hơn, và chắc chắn nguy hiểm hơn, không một tia sáng.
Chúng tôi nắm chặt tay nhau bước vào, sẵn sàng cho những gì sắp tới.
Không gian mới mở ra: một bệnh viện mục nát, cũ kỹ đến rợn người. Hành lang dài hun hút, loang lổ những vệt máu khô sẫm màu trên tường và sàn nhà, mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với mùi tử khí. Một giọng nói khô khốc, vô cảm phát ra từ loa phát thanh cũ kỹ trên trần nhà: "Hạ Yên, đến lượt ca phẫu thuật của cô."
Cửa sau đột ngột đóng sập lại với một tiếng động lớn, chia cắt Hạ Yên và Lục Trầm. Hạ Yên bị một lực vô hình đẩy mạnh vào phòng thay đồ, bị ép mặc một chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, lạnh lẽo. Trong túi áo, cô thấy một hồ sơ bệnh án cũ ghi tên mình, và một chẩn đoán sai lệch về một ca tử vong oan ức do sai sót hành chính.
Ký ức kinh hoàng đột ngột ùa về – đó là năm cô thực tập y khoa. Hạ Yên từng phát hiện một lỗi xét nghiệm nghiêm trọng dẫn đến cái chết oan uổng của một bệnh nhân vô tội. Cô đã viết đơn báo cáo, nhưng lại bị cấp trên ép phải hủy bỏ vì "động chạm cấp trên" vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng bệnh viện. Hạ Yên đã im lặng, rồi xin chuyển ngành ngay sau đó, để trốn tránh lỗi lầm của mình.
Phòng mổ tối om, chỉ có một ngọn đèn mờ ảo treo lủng lẳng trên cao. Một bóng ma hiện ra ngay trước mặt Hạ Yên, là người bệnh nhân đó, với đôi mắt oán hận. “Tại sao cô không nói?” Giọng nói của ông ta vang vọng, đầy ai oán.
Hạ Yên gục xuống sàn lạnh lẽo, nước mắt rơi lã chã, cảm giác tội lỗi đè nặng lên tim cô. “Tôi xin lỗi. Tôi đã sai. Tôi xin lỗi ông…”
Bóng ma từ từ tan vào không khí, như một làn khói trắng. Cánh cửa phòng mổ đột ngột mở ra. Lục Trầm lao vào, ánh mắt anh đầy lo lắng, đỡ lấy Hạ Yên đang quỵ xuống. Ngay lập tức, bàn mổ đổ sập, hành lang bệnh viện tan biến thành một ánh sáng trắng chói lòa, nuốt chửng mọi thứ.