Hạ Yên mở mắt, một cơn ớn lạnh không tên xuyên thấu da thịt, khiến cô giật bắn mình. Mắt chớp liên hồi, cố gắng làm quen với bóng tối đặc quánh đang bao trùm. Không gian xung quanh nặng trĩu sương mù, mờ mịt như thể cô đang mắc kẹt trong một giấc mộng đen tối và vô tận.
Hạ Yên cố sức ngồi dậy, từng khớp xương đau nhức như vừa trải qua một trận đòn. Hơi thở cô gấp gáp, lồng ngực phập phồng dữ dội, và trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cả cơ thể và tâm trí cô đều đang gào thét rằng đây không phải là cuộc sống bình thường mà cô từng biết. Nó giống hệt một cơn ác mộng chân thật đến rợn người.
Chưa kịp định thần, một tiếng bước chân khẽ khàng lướt qua phía sau. Hạ Yên quay phắt lại, ánh mắt căng thẳng đổ dồn vào bóng hình người đàn ông đang đứng đó. Mái tóc đen nhánh, đôi mắt sâu thẳm, nhưng khuôn mặt anh ta lại thiếu đi sự ấm áp, quen thuộc đã khắc sâu vào ký ức cô suốt bao năm.
“Lục Trầm?” Hạ Yên thốt lên, giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng, run rẩy đến nỗi chính cô cũng không nhận ra.
Anh ấy liếc nhìn cô, một cái liếc vô hồn, xa lạ. “Xin lỗi, tôi không biết cô là ai.”
Câu nói ấy như một nhát dao lạnh băng, đâm thẳng vào tim Hạ Yên. Bốn năm yêu nhau, ba năm chung một mái nhà, từng khoảnh khắc đều gắn bó không rời, vậy mà giờ đây, người đàn ông cô yêu lại biến thành một kẻ xa lạ hoàn toàn. Nỗi đau và sự hoang mang dường như muốn nuốt chửng cô.
Hạ Yên cố gắng nuốt cục nghẹn đắng, gồng mình che giấu sự tổn thương đang xé nát nội tâm: “Có thể... anh đang bị lẫn nhớ. Đừng lo, tôi sẽ giúp anh nhớ lại.” Hạ Yên vươn tay, nhưng rồi lại khựng lại.
Không biết từ đâu, một luồng khí lạnh lẽo, nguy hiểm đến rợn người bao trùm lấy Hạ Yên. Một sự thật kinh hoàng chợt vụt qua tâm trí cô: đây không phải là thế giới họ từng sống. Đây dường như là một quyển sách kinh dị, một nơi bị nguyền rủa, nơi mà những người mắc kẹt bị buộc phải tham gia vào một trò chơi sinh tồn tàn khốc.
Hạ Yên đảo mắt nhìn quanh. Một nhóm người khác cũng đang đứng đó, quan sát họ với ánh mắt đầy dò xét, e dè, và cả nỗi sợ hãi tột cùng. Ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, thất thần.
“Chúng ta... đang ở đâu?” Hạ Yên thầm hỏi, giọng nói lạc hẳn trong màn sương mờ mịt.
Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng gió rít gào qua những tán cây khẳng khiu, khô héo, và những âm thanh khó hiểu, rùng rợn vọng lại từ nơi xa thẳm, như tiếng gọi của quỷ dữ.
Hạ Yên tự nhủ, cô không thể hoảng loạn. Tuyệt đối không. Nếu mất đi sự bình tĩnh cuối cùng này, cô sẽ chẳng còn bất kỳ cơ hội sống sót nào trong cái địa ngục này.
Hạ Yên nắm chặt bàn tay Lục Trầm, cảm nhận hơi ấm mong manh từ anh. Dù anh không còn nhớ cô, nhưng trong sâu thẳm trái tim, cô tin rằng tình yêu sẽ vượt qua tất cả, ngay cả khi nó phải đối mặt với nỗi kinh hoàng tột độ.
Đêm đang dần buông xuống, kéo theo bóng tối dày đặc và những thử thách đáng sợ mà họ buộc phải đối mặt.
Sau khi bầu trời hoàn toàn chuyển sang màu xám xịt u ám, màn sương quanh Hạ Yên càng trở nên đặc quánh, nuốt chửng mọi ánh sáng cuối cùng. Cảm giác lạnh buốt không chỉ đến từ không khí loãng, mà còn từ một thứ gì đó vô hình, ghê rợn, đe dọa từng nhịp thở, từng bước chân.
Lục Trầm vẫn đứng cạnh Hạ Yên, đôi mắt anh vẫn xa lạ, nhưng ánh nhìn đôi lúc như muốn tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc, một mảnh ký ức nào đó trong cô. Hạ Yên siết chặt tay anh, tự nhủ rằng dù anh có mất đi tất cả ký ức, cô sẽ không bao giờ buông tay anh.
Một giọng nói trầm đục, như vọng lên từ dưới địa ngục, vang vọng từ phía xa: “Đêm nay, các người phải vượt qua nhiệm vụ.”
Hạ Yên quay phắt đầu lại, thấy một người đàn ông mặc đồ đen, khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện trong màn sương dày đặc. Anh ta không nói thêm lời nào, chỉ chậm rãi giơ lên một quyển sách cũ kỹ, dày cộp. Những trang giấy mục nát tự động xoay xoay, như được thổi bay bởi một luồng gió lạnh rợn người.
“Phim kinh dị đầu tiên bắt đầu,” anh ta cất tiếng, giọng nói trầm như tiếng chuông nhà thờ mục nát. “Các người sẽ phải bước vào Ngôi nhà trẻ bỏ hoang. Nếu hoàn thành nhiệm vụ với điểm số cao, các người sẽ tiếp tục sống. Ngược lại...” Giọng anh ta đột ngột ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia ám ảnh rùng rợn. “Nguy cơ chết là rất lớn.”
Hạ Yên cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Ngôi nhà trẻ bỏ hoang—chỉ nghe tên thôi cũng đã khiến cô rùng mình, một nơi gắn liền với những câu chuyện ma quái kinh dị nhất.
Lục Trầm quay sang Hạ Yên, lần này ánh mắt anh hiện rõ vẻ run rẩy, xen lẫn một chút lo lắng: “Cô... có biết gì về nơi này không?”
Hạ Yên lắc đầu, dù trong lòng, từng bước một, cô đã từng đặt chân vào những cảnh tượng kinh hoàng tương tự trong các bộ phim cô đã xem cùng anh. “Tôi cũng chưa biết, nhưng tôi sẽ không để anh một mình.”