Chúng tôi tiến về phía ngôi nhà, bóng đổ dài trên nền đất ẩm ướt. Cánh cửa gỗ mục nát kêu cót két rợn người khi Hạ Yên dùng hết sức đẩy nó mở ra. Bên trong là một không gian đầy bụi bặm, từng con búp bê vỡ nát nằm ngổn ngang, những bức tranh trẻ con lem luốc dán khắp tường, và tiếng cười ma quái văng vẳng khắp nơi, như thể có ai đó đang thì thầm ngay sau gáy.

Hạ Yên biết, chỉ cần một sai sót nhỏ, một cái thở mạnh, họ cũng sẽ mất mạng. Nhưng cô cũng biết, họ không thể bỏ chạy, không thể buông tay nhau. Tiếng bước chân nhanh dần, những bóng đen chập chờn di chuyển lấp ló trong góc tối, tạo nên hình thù kỳ dị trên nền tường. Hạ Yên nắm chặt lấy tay Lục Trầm, cảm nhận hơi ấm và chút run rẩy nơi đầu ngón tay anh. Cô thì thầm, giọng nói như tan vào không khí đặc quánh: “Hãy cùng em đi qua đêm kinh hoàng này...”

Lục Trầm gật nhẹ, ánh mắt vẫn còn sự xa lạ, chưa hoàn toàn nhớ Hạ Yên là ai. Nhưng quyết tâm không rời cô nửa bước đã hiển hiện rõ trong từng cử chỉ.

Ngôi nhà trẻ bỏ hoang im lìm đến rợn người. Mùi ẩm mốc, bụi bặm, và thứ hương lạnh lẽo đến từ cõi chết hòa quyện vào nhau, khiến Hạ Yên muốn nôn nao. Đôi mắt cô dán chặt vào từng chi tiết nhỏ nhất trong căn phòng tối tăm này, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của nguy hiểm.

Bỗng, từ một góc tối, một tiếng leng keng khô khốc vang lên, phá tan sự tĩnh mịch đáng sợ. Hạ Yên nín thở, quay đầu. Một con búp bê cũ kỹ, đôi mắt thủy tinh lấp lánh ánh sáng xanh mờ ảo, từ từ di chuyển về phía họ. Nó không đi, mà như trượt trên sàn nhà, không tiếng động.

“Lục Trầm, đừng để nó chạm vào,” Hạ Yên thì thầm, giọng cô nghẹn lại, sợ hãi đến mức không dám lớn tiếng.

Anh cúi người, mạnh mẽ kéo tay Hạ Yên lùi lại. Nhưng rồi, một bóng đen vô hình từ phía sau vươn ra, chạm nhẹ vào vai Lục Trầm. Anh giật mình, quay phắt lại, ánh mắt trong veo lóe lên tia kinh ngạc tột độ, rồi nhanh chóng trở lại bình thản, như đang chiến đấu trong vô thức.

Hạ Yên hiểu, dù anh không nhớ cô, nhưng bản năng bảo vệ vẫn còn nguyên vẹn trong anh. Cô cảm nhận được nhịp tim anh đang đập nhanh hơn mỗi khi gần cô, một sự kết nối vô hình không thể phá vỡ, một sợi dây định mệnh níu giữ họ lại với nhau.

Chúng tôi chạy, tránh né những con búp bê di động và những bóng ma vô hình không ngừng bám đuổi. Hạ Yên cố gắng giữ vững tinh thần, vừa tìm lối ra trong mê cung u tối của ngôi nhà, vừa tìm cách giữ cho Lục Trầm không bị tổn thương. Mỗi tiếng động lạ đều khiến adrenaline trong người cô dâng trào.

Khi họ đến gần cửa sau, một tiếng hét chói tai, xé nát không gian vang lên. Hạ Yên quay lại, kinh hoàng nhìn thấy một con búp bê lớn nhất, đầu nghiêng qua một bên một cách quái dị, đôi mắt thủy tinh đen ngòm như biết suy nghĩ, đang tiến về phía họ từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn, mang theo sự đe dọa khủng khiếp.

Hạ Yên bấu chặt tay Lục Trầm, thì thầm trong tuyệt vọng: “Anh nhớ em đi… dù chỉ là một chút thôi…”

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, ánh mắt Lục Trầm chợt lóe sáng. Một phần ký ức như bật tung, như một tia chớp xé toạc màn đêm u tối trong tâm trí anh, khiến Hạ Yên cảm thấy tim mình vỡ òa vì hy vọng.

Nhưng ngay lập tức, bóng tối dày đặc hơn vây quanh, nuốt chửng tia sáng mong manh ấy. Hạ Yên biết, thử thách này mới chỉ là sự khởi đầu của cơn ác mộng kinh hoàng...

Ánh sáng trong ngôi nhà trẻ bỏ hoang mờ dần, chỉ còn lại bóng tối đặc quánh như nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Con búp bê lớn chậm rãi tiến tới, ánh mắt thủy tinh ghê rợn ấy như đang dò xét từng cử động, chờ đợi một sơ hở từ hai người.

Hạ Yên siết chặt tay Lục Trầm, cố truyền chút sức mạnh và an ủi cho anh, dù biết sâu thẳm trong lòng anh vẫn còn hoang mang, lạc lối. Mùi máu và sự mục rữa bắt đầu lẩn quất đâu đó trong không khí.

“Anh… anh có nhớ chút gì về em không?” Hạ Yên thì thầm, giọng nghẹn ngào, không giấu nổi sự tuyệt vọng.

Lục Trầm nhíu mày, đôi mắt anh lóe lên một tia sáng yếu ớt, như một đốm lửa sắp tàn. “Có... có một vài hình ảnh... nhưng nó cứ mờ nhạt, như sương khói... không nắm bắt được.”

Hạ Yên gật nhẹ, nắm chặt lấy bàn tay anh như thể đó là sợi dây duy nhất níu giữ cô. “Em sẽ giúp anh lấy lại tất cả. Dù phải đi qua bao nhiêu bóng tối, bao nhiêu ác mộng, em cũng không bỏ anh.”

Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh buốt, sắc như lưỡi dao, quét qua khiến ngọn nến le lói trong tay Hạ Yên chao đảo dữ dội. Ngọn lửa tắt phụt, để lại họ trong bóng đêm tăm tối hoàn toàn, nơi chỉ còn tiếng tim đập dồn dập.

Lục Trầm lặng người trong khoảnh khắc. Khi ánh mắt anh lóe lên lần nữa, nó ánh lên nét kiên quyết khác hẳn: “Em… đừng rời anh.”

Hạ Yên khẽ mỉm cười, nụ cười mong manh nhưng ẩn chứa niềm hy vọng, dù lòng vẫn đau nhói. Hai người họ tựa vào nhau, cố gắng không để cho bóng tối và những bóng ma kinh dị xé nát phần ký ức mong manh còn sót lại trong tâm trí Lục Trầm.

Bên ngoài ngôi nhà, tiếng gió rít qua khe cửa sổ vỡ tạo nên những âm thanh rùng rợn như tiếng ai đó đang khóc than. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hạ Yên biết — dù thế giới có quay cuồng, dù anh có quên mất cô, cô vẫn sẽ mãi là người bên anh, bảo vệ anh khỏi mọi nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play