Chiếc ghế giữa lớp học rung lên bần bật, từng tiếng cọt kẹt ghê rợn như thể có một linh hồn đang vùng vẫy để ngồi lên nó.

Hạ Yên và Lục Trầm lập tức lùi lại, mắt dán chặt vào chiếc ghế. Bóng đen trên đó dần hiện hình rõ ràng hơn: một đứa trẻ với mái tóc xoăn rối bù, gương mặt méo mó đến đáng sợ và đôi mắt trống rỗng, chỉ toàn lòng trắng đục ngầu nhìn thẳng vào Hạ Yên.

Nó mấp máy đôi môi không có tiếng, nhưng Hạ Yên lại nghe thấy rất rõ ràng trong đầu mình, như một tiếng vọng xuyên thấu tâm trí:

“Cô biết mình đã từng nói gì không, Hạ Yên?”

Hạ Yên chết lặng. Những mảnh ký ức rời rạc, tưởng chừng đã bị chôn vùi, đột ngột ùa về như một cơn lũ, xé toạc màn sương quên lãng.

... Một lần trong phòng y tế, mùi cồn và băng gạc.
... Một câu nói lỡ lời, một sự vô tâm đến tàn nhẫn.
... Một đứa trẻ bị bắt nạt – không phải bởi Hạ Yên – nhưng cô lại quay đi, giả vờ như không thấy, như một kẻ bàng quan.

Đứa trẻ đó… chính là bé gái từng ngồi ở chiếc ghế này, từng chờ đợi một lời giúp đỡ.

“Tôi chết không phải vì chúng nó,” giọng nói vang lên rõ mồn một, sắc lạnh trong đầu Hạ Yên, “mà vì cô không mở lời.”

Căn phòng chấn động dữ dội. Những gương mặt trong ảnh học sinh trên bàn học bắt đầu nhỏ máu từ hốc mắt, từng giọt đỏ tươi lăn dài trên những bức ảnh đã cào nát. Mỗi tiếng nhỏ giọt vang lên như một lời buộc tội không thành tiếng, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

Hạ Yên choáng váng, lùi lại từng bước, miệng lẩm bẩm như kẻ mộng du: “Không thể nào… khi ấy tôi chỉ… chỉ là một người ngoài cuộc…”

Lục Trầm lập tức chặn trước mặt Hạ Yên, vững chãi như một tấm khiên che chắn mọi hiểm nguy. Anh nhìn thẳng vào đứa trẻ ma quái, ánh mắt kiên định không chút sợ hãi.
“Cô ấy đã sai. Nhưng cô ấy đang sửa chữa. Nếu mày muốn giết người, thì giết tao trước.”

Hạ Yên choáng váng, không chỉ vì những lời thú tội của đứa trẻ, mà còn vì hành động của Lục Trầm. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy anh — Lục Trầm mà cô từng biết, người đàn ông cô yêu hơn cả mạng sống. Không phải một bản sao, không phải một cái vỏ rỗng tuếch mất trí nhớ. Anh đang trở lại.

Đứa trẻ kia chớp mắt một cái, đôi mắt trắng dã nhìn sâu vào Lục Trầm. Mọi thứ xung quanh ngưng đọng. Gió ngừng thổi. Máu ngừng chảy. Không khí đặc quánh lại, tĩnh lặng đến rợn người.

Rồi nó thì thầm, giọng nói trẻ con nay lại mang theo chút gì đó buồn bã, vang vọng trong tâm trí Hạ Yên: “Một câu xin lỗi thật sự… có thể cứu mạng đấy.”

Ngay sau đó, bóng dáng ấy tan biến vào hư vô, để lại chiếc ghế trống trở lại bình thường, như chưa từng có gì xảy ra.

Bảng đen bị cào nát biến mất. Căn phòng học tan chảy, biến dạng thành một hành lang mới, dài hun hút, u tối.

Trước khi bước tiếp, Hạ Yên quay sang Lục Trầm, ánh mắt vẫn còn sững sờ.
“Anh vừa… đứng chắn cho em.”

Anh mỉm cười nhạt, nhưng ánh mắt anh lại lóe sáng một tia quen thuộc, một tia sáng của Lục Trầm ngày xưa.
“Chẳng phải, em từng làm điều đó cho tôi trước sao?”

Tim Hạ Yên đập thình thịch, những nhịp đập dồn dập trong lồng ngực. Ký ức đang bắt đầu quay về với Lục Trầm, rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhưng cùng với đó, Hạ Yên biết, những vòng chơi cũng ngày càng khó khăn hơn, tàn khốc hơn.

Và một linh cảm lạnh lẽo đang len lỏi trong Hạ Yên — cô cảm thấy có một ai đó đứng sau tất cả… một kẻ giật dây bí ẩn… và họ biết rõ Hạ Yên là ai, biết rõ quá khứ của cô, thậm chí cả những sai lầm thầm kín nhất.

Cánh cửa hành lang trước mặt từ từ mở ra, tiếng cót két vang vọng như lời mời gọi từ địa ngục. Ánh sáng lạnh lẽo, trắng bệch len lỏi xuyên qua khe hở, chỉ đủ để lộ ra một hành lang dài hun hút, tối tăm. Hạ Yên và Lục Trầm bước vào, mỗi bước chân vang lên tiếng vọng rợn người giữa không gian trống vắng, như tiếng đếm ngược thời gian của chính họ.

“Chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều thứ hơn thế này,” Lục Trầm nói nhỏ, giọng anh nghiêm trọng hơn bao giờ hết, chứa đựng sự điềm tĩnh đáng kinh ngạc.

Hạ Yên cắn môi, nắm chặt tay anh, cảm nhận sự ấm áp duy nhất trong thế giới lạnh lẽo này. “Em không sợ, Lục Trầm, chỉ cần có anh bên cạnh.”

Bỗng dưng, những hình ảnh vụn vỡ, chắp vá hiện lên trong đầu Hạ Yên — những mảnh ký ức bị lãng quên bấy lâu nay đang bùng nổ, tạo thành một cơn lốc xoáy trong tâm trí cô.

Hạ Yên nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông, mắt sâu thẳm, nụ cười lạnh lùng, và một cái bóng đen mơ hồ đứng bên cạnh anh ta, như một người giám sát âm thầm, đầy quyền năng.

“Đó chính là người đã đưa chúng ta vào đây…” Hạ Yên thì thầm, giọng nói lạc hẳn.

Lục Trầm gật đầu, vẻ mặt anh tối sầm lại, ánh mắt ẩn chứa sự căm ghét sâu sắc. “Kẻ đứng sau tất cả thử thách này, kẻ muốn phá hủy chúng ta từ bên trong, cả ký ức lẫn linh hồn.”

Bất chợt, một tiếng cười khàn đặc, đầy mỉa mai và độc địa vang lên từ phía cuối hành lang, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

“Chào mừng các ngươi đến với vòng chơi tiếp theo, nơi mà ký ức và linh hồn sẽ bị xoay chuyển,” giọng nói vang vọng làm không khí như đặc quánh lại, mang theo một áp lực vô hình.

Hạ Yên cảm thấy một luồng sức mạnh lạ trỗi dậy trong mình, như thể linh hồn cô đang thức tỉnh, không còn chịu khuất phục bóng tối nữa mà bắt đầu phản kháng.

Lục Trầm siết tay Hạ Yên mạnh hơn, ánh mắt anh đầy quyết tâm, bùng cháy như ngọn lửa. “Chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Và tôi sẽ không để em một mình đối mặt với nó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play