Bóng tối vẫn bủa vây, đặc quánh như mực. Hạ Yên và Lục Trầm đứng tựa vào nhau trong ngôi nhà bỏ hoang, cố gắng tìm kiếm một lối thoát giữa những tiếng thở dài lạnh lẽo của gió lùa và tiếng cọt kẹt ghê rợn của gỗ mục. Mỗi bước chân đều nặng nề, như thể có vô số đôi mắt vô hình trong bóng tối đang nhìn chằm chằm, dõi theo từng cử động của họ.

Họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ mục nát khác, cũ kỹ và đầy rêu phong. Trên cánh cửa, một dòng chữ nguệch ngoạc, như được khắc vội vã bằng móng tay, hiện lên một cách rợn người:

"Không ai được sống sót nếu còn giữ ký ức."

Hạ Yên và Lục Trầm liếc nhìn nhau, một cảm giác lạnh lẽo, ghê tởm len lỏi vào sâu thẳm tâm trí họ, như một lời nguyền rủa đang dần ứng nghiệm.

Phía sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ, ẩm thấp, đầy bụi bặm và mùi mục nát. Ánh sáng lờ mờ từ đâu đó hắt vào, đủ để Hạ Yên phát hiện một cuốn nhật ký cũ nằm khuất ở góc phòng, mép giấy bị dính những vệt máu khô sẫm màu. Bàn tay cô run nhẹ khi từ từ mở cuốn sổ đã ố vàng.

“Ngày 1: Bọn trẻ bắt đầu mất ngủ, đêm nào cũng thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng cuối giường, đôi mắt nhìn chằm chằm…”
“Ngày 4: Lũ búp bê trong nhà biết nói. Chúng thì thầm tên của từng đứa một, gọi chúng ra chơi…”
“Ngày 7: Một cặp đôi bị kéo vào trò chơi sinh tử này. Họ rất yêu nhau, tình cảm sâu đậm. Nhưng khi người con trai mất trí nhớ… cô gái đã tự nguyện rút cạn điểm sống của mình để cứu anh.”
“Ngày 8: Cô ấy chết.”

Hạ Yên sững người. Dòng cuối cùng như một nhát dao bóp nghẹt trái tim cô, khiến hơi thở cô trở nên nặng nề.

Lục Trầm đứng ngay sau lưng, lặng lẽ đọc cùng cô. Một tay anh đặt lên vai Hạ Yên, nhẹ nhàng nhưng có chút run rẩy, như một sự trấn an vô thức. “Em… đang làm điều đó vì tôi sao?” Giọng anh khẽ khàng, như sợ làm vỡ tan sự yên tĩnh chết chóc.

Hạ Yên quay lại, nước mắt chực trào, khóe mi cay xè. “Phải, Lục Trầm. Nhưng lần này, em sẽ không chết. Em sẽ không bao giờ bỏ anh lại một mình.”

Bầu không khí trong phòng lại dày đặc như cũ, như có một áp lực vô hình đè nặng lên lồng ngực. Bóng tối bắt đầu cử động, những hình thù méo mó thoảng qua góc mắt.

Ngay khi Hạ Yên khép lại cuốn nhật ký thấm máu, mặt đất dưới chân rung lên từng đợt dữ dội. Không gian trong phòng như bị một bàn tay vô hình nào đó bẻ cong, vặn vẹo. Từng mảng tường mốc rữa bắt đầu rạn nứt, lộ ra hàng trăm con mắt nhỏ li ti, đỏ ngầu, đang đảo quanh điên cuồng trong những khe gạch.

“Bắt đầu vòng chơi tiếp theo.”
Giọng nói lạnh lẽo, không chút cảm xúc đó một lần nữa vang lên từ hư vô, xuyên thẳng vào tâm trí họ.

Cả căn phòng xoay chuyển chóng mặt, trước mắt Hạ Yên tối sầm. Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô và Lục Trầm đã đứng trong một căn phòng học cũ kỹ, hoài niệm, kiểu phòng học cấp một của những năm 80. Mùi phấn và giấy cũ thoang thoảng trong không khí.

Bảng đen bị cào nát với những vết xước sâu hoắm, bàn ghế gỗ cũ kỹ xếp ngay ngắn từng dãy… chỉ trừ một chiếc ghế trống trơ trọi ở giữa lớp, như chờ đợi ai đó.

Trên bảng có viết dòng chữ bằng phấn đỏ, nét chữ run rẩy như viết bằng máu:
“Tìm ra kẻ mất tích. Nếu sai – người ngồi ghế đó sẽ chết.”

Hạ Yên nuốt khan, quay sang Lục Trầm. Anh đang chăm chú quan sát từng bàn học. Trên mỗi bàn là một bức ảnh mờ nhòe của học sinh — nhưng khuôn mặt đều bị cào nát, chỉ còn tròng mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào khoảng không, rợn người.

Hạ Yên bước chậm rãi đến chiếc ghế trống giữa lớp, một cảm giác quen thuộc đến lạ thường.

“Yên!” – Lục Trầm giữ chặt tay cô lại, ánh mắt anh đầy lo lắng. “Cẩn thận. Ghế đó có gì không ổn.”

Hạ Yên khựng lại. Chiếc ghế trông có vẻ bình thường, không một vết xước hay dấu hiệu bất thường nào, nhưng không hiểu sao tim cô đập nhanh dữ dội, như thể cô đã từng ngồi ở đó, từng cảm nhận được sự hiện diện của nó.

Hạ Yên cúi người nhìn kỹ hơn vào mặt dưới của bàn học — và cô sững lại, như bị đóng băng tại chỗ, khi thấy một dòng chữ khắc vội vàng, quen thuộc đến đau lòng:
“HY + LT = ❤️”

Hạ Yên lặng người. Toàn thân cô run rẩy.

Đây là… nét khắc của cô. Ở thế giới trước. Hồi năm đầu đại học, cô từng nghịch ngợm khắc dòng này lên bàn học, khi Lục Trầm ngủ gật bên cạnh. Ký ức ùa về, rõ ràng như vừa mới hôm qua.

Hạ Yên nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má: “Lục Trầm… Đây là bàn học cũ của chúng ta…”

Anh nhìn Hạ Yên, ánh mắt đột ngột chấn động. Hạ Yên thấy sự xáo trộn, sự bối rối sâu sắc lướt qua đôi mắt anh — như một mảnh ký ức đang cố vùng dậy từ vực sâu quên lãng.

“Em… từng cười, rồi lấy bật lửa khò vào mặt bàn… đúng không?”
Lục Trầm thì thầm, giọng anh khàn đi, yếu ớt như một tiếng vọng từ quá khứ.

Hạ Yên nắm lấy tay anh thật chặt, mắt cay xè vì những giọt nước mắt không ngừng rơi. “Anh nhớ ra rồi?”

Anh không đáp, chỉ siết chặt tay Hạ Yên hơn nữa — và lần đầu tiên kể từ khi xuyên vào thế giới này, anh kéo cô vào lòng, ôm chặt như sợ cô tan biến. Hơi ấm quen thuộc ấy khiến Hạ Yên cảm thấy như một phần linh hồn mình đã được trở về.

Nhưng vòng chơi vẫn chưa dừng lại.

Chiếc ghế trống giữa lớp bắt đầu rung lên bần bật. Một bóng đen mờ ảo, nhỏ nhắn bắt đầu hiện hình trên đó, dần dần định hình thành một hình hài trẻ con. Một giọng trẻ con non nớt nhưng lạnh lẽo đến tận xương tủy vang lên, như vọng từ địa ngục:

“Các người chọn sai người rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play