Giờ học Thể dục sáng thứ Năm luôn là cơn ác mộng của Tử Du.
Không phải vì chạy bộ mệt mỏi hay tập bóng chán ngắt, mà vì…
> Bộ đồng phục thể thao của trường.
Chiếc áo mỏng đến nỗi chỉ cần ra mồ hôi một chút thôi là bám sát người, lộ rõ từng đường nét. Với người bình thường đã khó chịu, với một “bạch nguyệt quang xuyên sách” như cậu thì còn thảm hơn gấp bội.
Và đúng như cậu lo ngại, buổi sáng nắng nhẹ hôm ấy, Bạch Tử Du trở thành tiêu điểm bất đắc dĩ.
Cậu mới chỉ khởi động vài vòng đã nghe tiếng bàn tán:
– “Ê, Bạch Tử Du nay nhìn trắng muốn chói mắt luôn á…”
– “Không phải hồi trước tụi mình gọi cậu ta là 'trà xanh giả trân' à?”
– “Ờ thì… dạo này nhìn lại thấy dễ thương thật…”
Tử Du giả điếc, bước nhanh đến góc sân trường. Cậu vừa cúi xuống buộc lại dây giày thì phía sau có giọng nói quen thuộc vang lên:
– “Làm gì đó, Tử Du?”
Hàn Thiên Ngạo.
Tử Du ngẩng đầu lên, chưa kịp nói gì thì Thiên Ngạo đã ném cho cậu chai nước suối lạnh.
– “Trông cậu sắp xỉu tới nơi rồi.”
– “Tôi không cần—”
– “Không sao, tôi muốn đưa.” – Hắn nháy mắt. “Cậu mà ngất, tôi phải bế đi cấp cứu à?”
Bạch Tử Du đỏ mặt. Không phải vì lời nói, mà vì... Thiên Ngạo vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán cậu bằng khăn của hắn.
Chết. Tiêu rồi.
> Cả lớp đang nhìn.
---
Giờ ăn trưa.
Tử Du quyết định trốn lên thư viện. Nhưng chưa kịp bước tới cổng thì đã bị… Mạc Hàn Lâm chặn đầu.
– “Đi đâu thế?” – Giọng cậu ta dịu dàng, tay cầm hai hộp cơm.
– “Tôi... lên thư viện.”
– “Cùng đi đi. Tôi nấu cơm trưa, mang dư một phần.”
Tử Du nhíu mày: “Cậu nấu?”
– “Ừ. Tôi hay nấu ăn cho em gái, nên tiện tay nấu thêm.”
Tử Du ngập ngừng. Trong đầu lập tức hiện lên bảng đỏ cảnh báo:
> [CẢNH BÁO: NAM CHÍNH ĐANG CHĂM SÓC THỤ!]
Nhưng chưa kịp từ chối, một giọng nói khác lại chen vào:
– “Cậu tính cho Tử Du ăn hộp cơm không biết vệ sinh à?”
Thiên Ngạo.
Cậu ta từ đâu nhảy ra vậy?!
Mạc Hàn Lâm nhướng mày, vẫn bình tĩnh:
– “Tôi nấu sạch sẽ. Cậu có vấn đề gì à?”
– “Không có. Nhưng tôi mang Tử Du đi ăn rồi.”
– “Cậu hỏi ý Tử Du chưa?”
> Hai người nhìn nhau như sắp đánh nhau bằng... đũa và hộp cơm.
Tử Du thì đứng chết trân giữa chiến trường vô hình.
Cuối cùng, cậu thở dài: “Thôi... ba người cùng đi ăn cho xong.”
---
Căn tin trường trưa đó trở nên… kỳ quái hơn mọi hôm.
Tử Du ngồi ở giữa. Bên phải là Hàn Thiên Ngạo, bên trái là Mạc Hàn Lâm.
Hai người không nói với nhau nửa câu, nhưng lại liên tục… cạnh tranh ngầm:
– Mạc Hàn Lâm gắp thức ăn cho Tử Du → Hàn Thiên Ngạo đưa thêm nước.
– Hàn Thiên Ngạo lau mép cho cậu → Mạc Hàn Lâm gỡ cọng rau dính trên tay áo.
Tử Du: (Tôi không phải công chúa bị tranh giành, làm ơn đừng vậy nữa!!!)
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cậu đặt đũa xuống bàn.
– “Tôi muốn ăn một bữa bình thường. Hai người... có thể đừng làm tôi ngại được không?”
Không gian yên lặng vài giây.
Rồi Mạc Hàn Lâm dịu giọng: “Xin lỗi.”
Hàn Thiên Ngạo thì gãi đầu, hạ giọng hiếm hoi: “Tôi chỉ… không thích người khác quá thân với cậu.”
Câu nói đó khiến Bạch Tử Du khựng lại. Cậu quay sang nhìn Thiên Ngạo.
– “Tại sao lại không thích?”
Hắn nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc một cách khác thường:
– “Vì tôi chưa hiểu rõ mình nghĩ gì… nhưng tôi biết là tôi không muốn ai khác ở gần cậu như vậy.”
> Tim Tử Du khẽ run.
Không phải vì cảm động, mà vì sợ.
“Không được. Cậu ta là nam chính. Cậu ta là Hàn Thiên Ngạo – người sẽ yêu nữ chính cơ mà!”
Nhưng tại sao… ánh mắt đó không giống diễn?
---
Tối hôm đó, Tử Du về nhà, ngồi trong phòng, mở sổ tay "tình tiết cần tránh".
> [ ] Không thân thiết với Thiên Ngạo.
[ ] Không thân thiết với Hàn Lâm.
[ ] Không để ai hiểu lầm.
[ ] Không để ai... thích mình.
Cậu ngồi viết thêm dòng mới:
> “Không để bản thân rung động.”
Rồi lại ngừng bút.
Tại sao mình phải sợ rung động nhỉ?
Mình đâu có làm gì sai? Mình đâu có cố tình quyến rũ ai?
Tử Du lật lại những dòng cũ, rồi tựa đầu vào bàn, thở dài:
> “Có phải… mình đang sợ... rằng nếu mình rung động, mình sẽ không thoát được khỏi truyện này nữa?”