Sau giờ học chiều thứ Sáu, trời đổ mưa nhẹ.

Lớp học dần vắng người, học sinh ra về, sân trường phủ một lớp nước loang loáng.

Bạch Tử Du đứng trước bảng, trên tay cầm giẻ lau, lòng thầm than:

> “Tại sao lại bốc thăm trúng mình trực nhật hôm nay chứ… còn đúng ngày mưa nữa.”

 

Cậu lau bảng trong im lặng, cố gắng làm thật nhanh để còn chạy xuống nhà xe trước khi trời mưa to.

Nhưng lúc quay lại thu dọn rác dưới bàn, cậu giật mình thấy Mạc Hàn Lâm đang đứng trước cửa lớp, tay đút túi quần, nhìn vào.

– “Cậu chưa về à?” – Tử Du hỏi, hơi bất ngờ.

– “Tôi trực nhật chung với cậu mà.”

– “Ơ… tưởng cậu bốc trượt?”

– “Tôi nhờ người đổi. Dù sao thì… cũng muốn giúp cậu.”

Tử Du khựng lại, ngước mắt nhìn. Cậu định từ chối, nhưng ánh mắt dịu dàng của Hàn Lâm khiến miệng cậu… không thốt ra được chữ “không”.

> Sao cứ mỗi lần định tránh xa, hai người đó lại tiến thêm một bước?

 

 

---

Lớp học chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng cây chổi quét nhẹ trên nền gạch.

Mạc Hàn Lâm gom giấy vụn, sắp xếp lại bàn ghế, làm việc rất cẩn thận và kiên nhẫn. Không khí giữa họ yên tĩnh nhưng không hề ngột ngạt.

Ngược lại, có cái gì đó… bình yên một cách lạ lùng.

– “Cậu thường làm mọi việc chăm chút vậy sao?” – Tử Du hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

– “Không hẳn. Nhưng nếu làm vì người mình quan tâm, tôi muốn làm cho tốt.”

Tử Du ngẩng lên.

Hàn Lâm đang nhìn cậu. Thẳng thắn. Không né tránh.

> Lại nữa… ánh mắt này. Tại sao lại không giống trong truyện?!

 

Tử Du quay đi, che giấu sự bối rối, giọng cứng nhắc:

– “Tôi không cần ai quan tâm. Tôi chỉ muốn bình yên mà sống.”

– “Tôi biết.” – Hàn Lâm vẫn không rời mắt. “Nhưng có lúc… người ta không chọn được cảm xúc của mình.”

Câu nói đó khiến Tử Du đứng im như bị đóng băng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trí óc cậu chợt hiện lên những dòng miêu tả trong truyện gốc:

> “Mạc Hàn Lâm – lạnh lùng, trầm ổn, luôn né tránh tình cảm.”

Vậy mà bây giờ, người này đang nói rằng... không chọn được cảm xúc sao?

 

Cậu quay lại nhìn Hàn Lâm, ngập ngừng hỏi:

– “Cậu… thật sự thích tôi sao?”

Không khí chững lại. Mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, nhưng trong lớp học, tất cả đều như nín thở.

Một giây… Hai giây…

Hàn Lâm không trả lời ngay. Thay vào đó, cậu bước chậm tới gần Tử Du, dừng lại cách chỉ một sải tay. Giọng cậu rất khẽ, như sợ làm người đối diện vỡ tan:

– “Tôi không chắc là ‘thích’... nhưng tôi nhớ cậu, từ lâu rồi.”

– “Từ… lâu?”

– “Hồi cấp một, cậu từng cho tôi mượn dù dưới trời mưa. Mặt cậu lúc đó đầy vết mực, nhưng vẫn cười rất tươi.”

Bạch Tử Du tròn mắt.

Gì cơ? Hồi cấp một?!

Cậu lục lại ký ức của nguyên chủ. Lúc đó, Tử Du là kiểu học sinh hơi kiêu ngạo, hay làm màu. Nhưng quả thật… có một lần cậu bị phạt chép bài, đi về dưới mưa và tình cờ cho một bạn nam cùng lớp mượn dù.

Không ngờ… người đó lại là Mạc Hàn Lâm?

– “Tôi cứ tưởng… cậu không nhớ gì.” – Tử Du khẽ nói.

– “Tôi nhớ. Nhưng cậu thì lại nhìn tôi như người xa lạ.” – Hàn Lâm cười nhạt. “Tôi đã nghĩ... có lẽ cậu thực sự đã thay đổi.”

Tử Du cúi mặt, tim đập loạn. Một phần vì xúc động, phần còn lại… là lo sợ.

> Nếu Hàn Lâm thật sự thích mình từ trước, vậy toàn bộ mạch truyện gốc đã sai rồi?

Mình thay đổi quá khứ rồi sao?

 

– “Cậu… không nên thích tôi.” – Tử Du cắn môi. “Tôi không phải người như cậu nghĩ. Tôi từng ích kỷ, từng giả tạo…”

– “Tôi biết.” – Hàn Lâm ngắt lời. “Nhưng cậu hôm nay... không phải người của quá khứ.”

Tử Du ngước nhìn. Mắt cậu hơi đỏ, nhưng không phải vì buồn – mà là vì… hoang mang.

Hàn Lâm cúi xuống, nhặt chiếc khăn ướt dưới đất, rồi cẩn thận lau vết mực bẩn dính trên tay áo Tử Du – thứ còn sót lại từ lúc lau bảng.

– “Dù cậu là ai, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh để hiểu cậu thêm một chút. Chỉ một chút thôi, có được không?”

Tử Du nắm chặt vạt áo, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Một phần cậu muốn nói “không” để giữ đúng mạch truyện. Nhưng một phần khác…

…phần yếu mềm, phần thật sự của Bạch Tử Du hiện tại… muốn nói "ừ".

Cậu không biết nên trả lời sao.

Nhưng khi cả hai dọn dẹp xong, trời vẫn còn mưa, Mạc Hàn Lâm liền giơ cao một chiếc dù gấp nhỏ trong tay:

– “Đi chung chứ?”

Tử Du ngập ngừng.

– “Cậu chỉ có một cái dù.”

– “Vậy thì… che chung.”

Cậu do dự vài giây, rồi nhẹ nhàng bước đến, đứng bên cạnh. Mùi hương từ áo đồng phục sạch sẽ của Hàn Lâm thoang thoảng, dễ chịu.

Chiếc dù nhỏ, nhưng khoảng cách giữa hai người không còn xa như trước.

> Mưa vẫn rơi, nhưng trong tim Bạch Tử Du, có gì đó… ấm hơn cả nắng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play