Bầu trời u ám, mây xám vần vũ, sấm chớp giăng ngang bầu trời như cảnh báo một điều gì đó bất thường sắp xảy ra.
Bạch Tử Du choàng tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Trán đẫm mồ hôi lạnh, tầm mắt trước mặt lại mơ hồ đến mức khiến cậu choáng váng. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng cả người mềm nhũn, chẳng khác gì bún nhúng nước.
Lạ thật… đây là đâu?
Trần nhà thạch cao tinh xảo, ánh đèn vàng ấm áp, rèm cửa bằng lụa cao cấp, còn giường thì to như chiếc sạp hoàng gia. Tử Du ngẩn người, nhìn quanh căn phòng xa lạ mà trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mình không phải đang mơ, đúng chứ?
Chuyện cuối cùng cậu nhớ được là đêm qua cày lại cuốn tiểu thuyết ngược tâm học đường “Thiếu Gia Song Trùng” mà đám bạn mê đắm. Cậu vốn định chỉ xem vài chương đầu rồi ngủ, nhưng lỡ sa hố, đọc một lèo đến 3 giờ sáng. Vừa khóc thương cho nhân vật phụ bạc mệnh, vừa tức vì tác giả cho cậu ta chết quá thảm.
...Và giờ thì, cậu ở đây.
“Không thể nào… đừng nói là mình—” Tử Du chợt nhảy dựng lên, lao tới trước gương.
Phản chiếu trong gương là một thiếu niên mảnh khảnh, da trắng như sữa, mắt đen long lanh, đôi môi hơi mím lại như đang uất ức. Mái tóc mềm mại rủ xuống trán, toát lên vẻ yếu ớt và ngây thơ — quá giống nguyên mẫu nhân vật phụ “Bạch Tử Du” trong truyện.
“Không thể nào! Mình xuyên sách thật rồi?!”
Tử Du sững người.
Theo nguyên tác, Bạch Tử Du là một “tiểu bạch liên hoa” chính hiệu – vẻ ngoài ngây thơ vô tội nhưng thực chất là một kẻ ích kỷ, giả tạo, luôn tìm cách chen vào giữa hai nam chính là Hàn Thiên Ngạo và Mạc Hàn Lâm. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu, cậu ta cũng chỉ là vai phụ thất bại, cuối cùng bị hủy hoại danh tiếng, thân bại danh liệt rồi... tự tử.
“Mình… xuyên vào nhân vật pháo hôi?!!!”
Tử Du tái mét, suýt chút nữa ngã lăn ra sàn.
---
Sau gần một tiếng đọc lại nhật ký cá nhân (một cách bí mật) và lần mò trong đống đồ đạc, Tử Du đã xác nhận được: Đúng là cậu đã xuyên vào nhân vật phụ cùng tên trong tiểu thuyết.
Vấn đề là, cốt truyện chính thức còn chưa bắt đầu.
Hiện tại mới là đầu năm học lớp 11, thời điểm cả Hàn Thiên Ngạo và Mạc Hàn Lâm vẫn đang “lạnh nhạt” với Bạch Tử Du. Theo truyện, ba người từng là bạn thanh mai trúc mã, nhưng vì hiểu lầm mà cả hai công đều ghét cay ghét đắng Tử Du, chỉ chờ thời cơ “vạch mặt” cậu.
Nếu bây giờ cậu vẫn hành xử như “bạch liên hoa gốc”, thì kết cục thảm hại chỉ là chuyện sớm muộn.
“Không, mình phải thay đổi.”
Tử Du siết tay. Lần này, cậu không làm nền cho ai hết. Cậu sẽ sống tử tế, tránh xa hai nam chính, sống cuộc đời yên ổn, tốt nghiệp rồi tìm người yêu khác — không liên quan gì đến bi kịch!
---
Buổi sáng hôm sau, Bạch Tử Du xuất hiện tại cổng trường trung học tư thục Hoa Diệp – một ngôi trường chỉ dành cho giới nhà giàu.
Cậu mặc đồng phục trường: áo sơ mi trắng, vest đen, quần âu thẳng tắp. Khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc đen nhánh rủ xuống trán, bước đi nhẹ nhàng như đang dạo trong công viên.
Dù cố ý không thu hút sự chú ý, nhưng ánh mắt của các học sinh vẫn đồng loạt đổ dồn về phía cậu.
“Là Bạch Tử Du đó hả?”
“Trông đẹp thật… mà nghe nói tính cách khó ưa lắm.”
“Không phải bạn thân ngày xưa của Thiên Ngạo và Hàn Lâm sao?”
Tử Du nghe thấy mấy lời xì xào nhưng chỉ cười nhạt trong bụng. Dù gì thân phận gốc của Bạch Tử Du cũng nổi tiếng… theo hướng tiêu cực. Cậu chẳng có cách nào xóa hết định kiến ngay lập tức, chỉ còn cách từ từ thay đổi.
Vừa bước vào lớp 11A1, ánh mắt cậu lập tức bắt gặp hai người.
Hàn Thiên Ngạo ngồi gần cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài. Mái tóc hơi dài che nửa mắt, gương mặt lạnh lùng, sống mũi cao, khí chất cấm dục. Không khí xung quanh cậu ta như đóng băng.
Mạc Hàn Lâm ngồi phía sau, đang đọc sách. Gương mặt ôn hòa, ánh mắt trầm lắng như nước hồ thu. Dưới ánh sáng buổi sáng, trông cậu ta vừa yên bình vừa quyến rũ.
Cả hai quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân.
Ánh mắt Hàn Thiên Ngạo lướt qua Tử Du, ánh nhìn lạnh lùng, không chút thiện cảm.
“Đến sớm nhỉ. Lại định giở trò gì tiếp đây?”
Tử Du chớp mắt. Trong truyện, đây là câu thoại đầu tiên của Hàn Thiên Ngạo khi gặp Bạch Tử Du sau kỳ nghỉ hè. Kịch bản đã bắt đầu.
Cậu mỉm cười, không chút ngại ngùng: “Tôi đến sớm để học. Không có gì cần giở trò cả.”
Thiên Ngạo khựng lại. Hắn không ngờ lại nhận được một câu trả lời… bình thản đến thế. Không phải kiểu lắp bắp giả vờ đáng thương như mọi khi.
Còn Mạc Hàn Lâm thì khẽ ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Vậy à.” – Giọng cậu ta nhẹ như gió thoảng.
Tử Du không phản ứng, bước về chỗ của mình – ở giữa hai người.
Cậu ngồi xuống, mở sách Toán, trong lòng thầm nghĩ:
“Tôi không đến để chen vào câu chuyện tình yêu của các người. Tôi đến để thoát khỏi kết cục chết thảm.”
Chỉ có điều… không ai ngờ rằng, chính sự thay đổi “bất thường” này lại khiến hai đại lão từng ghét cậu nhất… bắt đầu chú ý.