Tiết học đầu tiên bắt đầu bằng giọng nói đều đều của giáo viên Toán. Trong không khí yên ắng của lớp chọn 11A1, chỉ có tiếng phấn viết lạch cạch trên bảng và vài cái ngáp khẽ.
Bạch Tử Du ngồi im tại bàn, tay đặt trên sách vở, nhưng đầu óc thì xoay vòng vòng như bánh xe lửa.
Cần kế hoạch. Nhanh. Rõ ràng. Dứt khoát.
Làm sao để thoát khỏi kết cục trong truyện?
Trong nguyên tác, Bạch Tử Du vì cứ cố bám lấy hai nam chính, bày trò chia rẽ họ, rồi bị bóc phốt giả tạo – dẫn đến bị bạn bè xa lánh, gia đình từ mặt. Cuối cùng cậu ta phát điên, chết tức tưởi trong một tai nạn do chính mình gây ra.
Quá thảm!
Cậu tuyệt đối không đi theo vết xe đổ đó. Trái lại, cậu sẽ sống kín đáo, hòa nhã, không gây thù chuốc oán, và quan trọng nhất: tránh xa hai nam chính.
Cứ nghĩ đến mấy tình tiết ngược tâm trong truyện, Bạch Tử Du lại nổi da gà. Không phải cậu sợ đau khổ – mà sợ nhất là mất danh dự, bị cả thế giới hiểu lầm mà chẳng ai tin tưởng.
“Bạch Tử Du.” – giọng giáo viên vang lên, cắt ngang luồng suy nghĩ. “Giải giúp cô bài số 3.”
Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía cậu. Bạch Tử Du khựng lại, sau đó nhanh chóng đứng lên.
“Dạ.” – Cậu bình tĩnh bước lên bảng.
Trí nhớ của thân thể này tuy có chút hỗn độn, nhưng may mắn là cậu – người từng đạt giải học sinh giỏi Toán cấp thành phố – vẫn nhớ như in công thức và cách giải bài toán hệ phương trình. Tay cậu lướt nhanh trên bảng, phân tích rõ ràng, chữ viết đẹp đến mức khiến cả lớp ngơ ngác.
Một phút sau.
“Giỏi lắm.” – Giáo viên nở nụ cười hiếm hoi. “Cả lớp, các em nên học tập bạn Bạch Tử Du.”
Đám học sinh phía dưới rì rầm.
“Ủa, Bạch Tử Du giỏi toán vậy hả?”
“Trước giờ tưởng cậu ta toàn nhờ học thêm mà được điểm cao…”
“Chắc là thay đổi rồi, dạo này thấy ít nói hẳn.”
Tử Du nghe hết nhưng không phản ứng. Trong lòng cậu chỉ thầm mừng: Tốt. Bước đầu cải thiện hình tượng thành công.
Cậu quay về chỗ ngồi, lặng lẽ mở sách, không thèm liếc mắt về phía hai người bên cạnh – điều mà Bạch Tử Du “gốc” trong truyện chưa từng làm.
---
Ra chơi.
Tử Du đang định lấy tai nghe nghe nhạc thì giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Cậu học Toán từ khi nào vậy?”
Cậu quay đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Mạc Hàn Lâm.
Tử Du hơi sững người. Trong truyện, Mạc Hàn Lâm thường lịch sự nhưng lạnh nhạt với Bạch Tử Du, thậm chí có lần còn thẳng thắn nói rằng “xin cậu đừng làm phiền tôi nữa”. Ấy vậy mà giờ đây, Hàn Lâm chủ động bắt chuyện?
Cậu cười nhạt: “Học từ hồi cấp hai. Tôi vốn thích Toán.”
“Vậy sao?” – Hàn Lâm nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước – nhìn cậu một lúc lâu. “Trước giờ tôi không nghĩ... cậu sẽ điềm tĩnh như hôm nay.”
Tử Du không biết phải đáp lại sao. Một phần trong cậu muốn vui – vì được công nhận. Nhưng phần lý trí thì gào lên: Tránh xa! Tránh xa! Đừng bắt chuyện với nam chính!
Cậu gật đầu lịch sự rồi quay mặt đi, giả vờ bận rộn.
“Ừ, cảm ơn. Tôi muốn đọc sách.”
Mạc Hàn Lâm không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười rồi trở về chỗ. Nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cậu một lúc lâu.
---
Chiều hôm đó, tại sân thể dục, cả lớp được phân tổ chạy bền. Cậu giáo viên thể dục lực lưỡng đứng giữa sân, quát lớn:
“Nam một tổ, nữ một tổ! Bắt đầu khởi động!”
Tử Du vốn thể lực kém, thân thể yếu ớt, từ kiếp trước đến nay đều không giỏi vận động. Nhưng nếu hôm nay lại té xỉu hay giả vờ ốm như nguyên tác, thì chỉ tổ bị mắng giả tạo thêm.
Cậu cắn răng tham gia chạy.
Một vòng, hai vòng, ba vòng… đầu óc cậu quay cuồng, tim đập loạn xạ, cổ họng khô rát. Khi vừa chạm vạch kết thúc, cậu khuỵu chân xuống, suýt ngã.
Ngay khoảnh khắc đó, có một bàn tay vững vàng đỡ lấy cậu từ phía sau.
“Đồ ngốc. Biết không khỏe sao còn cố?” – Một giọng nói trầm thấp đầy khó chịu vang lên.
Tử Du ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt sắc lạnh của Hàn Thiên Ngạo.
Không phải Mạc Hàn Lâm nhẹ nhàng, cũng không phải giáo viên. Mà là Thiên Ngạo, người trước giờ ghét cậu ra mặt, giờ đang… đỡ cậu như thể không muốn cậu ngã.
Bạch Tử Du muốn nói “Tôi tự đứng được”, nhưng miệng lại khô khốc, không thốt được lời nào.
Một giây sau, Thiên Ngạo đỡ cậu dậy, nửa lôi nửa kéo về phía ghế đá gần đó. Mấy bạn nữ xung quanh xôn xao:
“Hàn Thiên Ngạo… đỡ cậu ta đó!”
“Ủa gì kỳ vậy? Trước ghét lắm mà?”
“Còn nhìn cậu ta suốt nữa chứ!”
Tử Du càng thêm hoảng. Cậu đâu làm gì đâu? Mới ngày đầu tiên sống thật yên ổn thôi mà?! Tại sao mấy người này bắt đầu chú ý cậu rồi?
Cậu ngước nhìn Thiên Ngạo, muốn cảm ơn rồi rút lui, nhưng chưa kịp nói gì thì tên kia đã ném cho cậu một chai nước mát lạnh và phán:
“Uống đi. Lần sau đừng có làm anh hùng.”
“…”
Tử Du câm nín. Một mặt cảm động, mặt khác chỉ muốn hét to:
“TÔI MUỐN TRÁNH XA CÁC ANH MÀ SAO LẠI CỨ ĐẾN GẦN VẬY?!”