Ngày hôm sau, ánh nắng đầu thu nhẹ nhàng rọi qua khung cửa kính phòng học, nhuộm lên mái tóc đen của Bạch Tử Du một màu vàng nhạt như mật ong. Cậu đang chăm chú ghi chép bài giảng môn Sinh học, nét mặt bình tĩnh, tập trung – hoàn toàn không giống với hình tượng "liên hoa giả dối" mà lớp từng đồn đại.
Lúc này, vài nữ sinh ở bàn sau khẽ thì thầm.
“Tử Du hôm nay đẹp ghê ha…”
“Cậu ấy ngồi im cũng thấy giống nhân vật trong manga ấy.”
“Nhưng không phải ghét cậu ta sao? Giả tạo lắm.”
“Ủa mà giờ thấy khác rồi nha, không bu bám Hàn Thiên Ngạo nữa luôn.”
Bạch Tử Du nghe rõ nhưng không phản ứng. Cậu chỉ cắm cúi học – đó là cách tốt nhất để làm “người qua đường A” trong cái thế giới đầy kịch tính này.
Thế nhưng đời không bao giờ suôn sẻ như cậu mong.
Cuối tiết học, Mạc Hàn Lâm lại quay xuống.
“Cậu chép bài nhanh thật.” – Giọng nói dịu dàng như gió đầu xuân.
Tử Du gật đầu, trả lời cho có lệ: “Tôi quen rồi.”
“Cậu học thêm ở đâu vậy?” – Hàn Lâm tiếp tục hỏi, ánh mắt như có như không lướt qua bàn tay trắng muốt đang cầm bút của Tử Du.
“Ở nhà. Tự học.” – Tử Du khẽ kéo tay áo xuống, né tránh ánh nhìn. “Xin lỗi, tôi muốn chuẩn bị cho bài kiểm tra.”
Cậu giả vờ cúi xuống cặp, lục tìm thứ gì đó, hy vọng Hàn Lâm sẽ hiểu ý mà rời đi.
Nhưng trái lại, cậu ta lại hơi nghiêng đầu, giọng vẫn đều đều nhưng mang theo chút tò mò:
“Cậu tránh tôi sao?”
“...”
Tử Du suýt ngẩng đầu bật dậy. Trời ơi! Không phải cậu đang cố lịch sự lắm sao?! Sao lại bị nhìn thấu vậy?
Cậu lắp bắp: “Không… không phải tránh. Tôi chỉ…”
“Không muốn thân thiết?”
Mạc Hàn Lâm hỏi, ánh mắt vẫn ôn hòa như thường, nhưng lại khiến tim Tử Du đập lệch nửa nhịp.
“Không phải.” – Cậu vội nói. “Chỉ là… tôi muốn tập trung vào học, không muốn dính vào chuyện ngoài lề.”
Hàn Lâm im lặng vài giây, sau đó khẽ cười, lùi về chỗ: “Vậy tôi sẽ không làm phiền nữa.”
Tử Du thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tưởng thế là xong. Nhưng đến tiết học tiếp theo, Hàn Thiên Ngạo lại đập nhẹ cây thước vào vở cậu.
“Chữ nhỏ quá. Cậu định viết cho kiến đọc hả?”
Tử Du giật mình. “Ơ… tôi vẫn đọc được mà…”
“Đọc được thì cũng khó nhìn. Viết lớn lên.” – Thiên Ngạo cau mày, giọng chẳng khác gì đàn anh bắt nạt đàn em.
Cậu hơi bực. Trong nguyên tác, Hàn Thiên Ngạo lúc nào cũng như vậy – lạnh lùng, thích kiểm soát, luôn mỉa mai và không bao giờ vừa ý với bất kỳ điều gì Tử Du làm.
Cậu nín nhịn. “Được rồi. Tôi sẽ viết lớn hơn.”
“Ừ.” – Thiên Ngạo khẽ gật đầu, xong… tự ý lật trang vở của cậu. “Bài hôm qua sai ba chỗ.”
“Cậu kiểm tra bài tôi làm gì?”
“Tôi rảnh.” – Hắn nhún vai, sau đó lại lật tiếp.
Tử Du kéo vở lại. “Tôi không nhờ cậu dạy kèm.”
Thiên Ngạo khựng lại, mắt nheo lại, nhưng không nổi giận. Hắn chỉ nhìn Tử Du một lúc lâu rồi cười nhạt: “Tốt. Cuối cùng cũng biết cãi lại.”
Tử Du: “…”
Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một bên thì lịch sự dò hỏi. Một bên thì mỉa mai nhưng quan tâm kiểu ngược đời. Cả hai đều từng ghét cậu, nhưng giờ lại… bắt đầu để mắt?
Không đúng! Cậu đã cố gắng tránh xa, không dính dáng, không thân thiết – vậy mà sao vẫn bị dính?!
“Không phải tôi thả thính… là các anh tự dí vào!” – Tử Du gào thầm trong lòng.
---
Tan học, Tử Du nhanh chóng gom sách vở rồi rút lẹ khỏi lớp. Cậu không muốn tiếp xúc thêm với ai. Mục tiêu hôm nay: về nhà an toàn, giữ yên lặng, không tương tác với nam chính.
Nhưng đời không cho phép điều đó.
Vừa ra cổng trường, trời đổ mưa rào.
Cậu đứng khựng trước cổng, túi không có ô, điện thoại hết pin, xe nhà chưa tới đón vì hôm nay cậu quên nhắn sớm. Mái tóc đã bắt đầu ướt, áo đồng phục mỏng dính dần.
Giữa lúc cậu đang chán nản, một chiếc ô đen bất ngờ che trên đầu cậu. Cậu ngẩng lên.
Mạc Hàn Lâm.
“Cậu quên mang ô?”
“Ừm… ừ.” – Cậu ngập ngừng.
“Đi chung đi.” – Hàn Lâm nói nhỏ. “Tôi không ngại.”
“Nhưng—”
“Trừ khi cậu ghét tôi.”
Tử Du mở to mắt. Gì mà đột nhiên hỏi gắt thế?
Cậu đành miễn cưỡng gật đầu, hai người sánh bước dưới mưa, im lặng đi về phía bãi đỗ xe.
Bỗng, từ một góc khác, một tiếng trầm vang lên.
“Không phải bảo tránh xa tôi sao?”
Cậu quay ngoắt đầu lại – Hàn Thiên Ngạo đứng dưới mái hiên gần đó, cũng cầm ô, tay đút túi, ánh mắt lạnh như băng.
“Tôi thấy chưa đầy 5 phút, cậu đã dính ngay người khác rồi đấy, Tử Du.”
Tử Du cứng người.
Không được, không được. Mới chương 3 mà đã bị hai đại lão dòm ngó rồi… Kiếp này sao thoát nổi đây?!
Cậu chỉ biết rên rỉ trong lòng: “Tôi chỉ muốn làm người qua đường mà sao lại biến thành vai chính thế này trời ơi!”