Sau buổi chiều mưa ướt át ấy, Bạch Tử Du đã thức trắng gần cả đêm để suy nghĩ.
“Không được. Nếu cứ để như vậy, mình sẽ lại dính líu vào mớ tình cảm rối rắm như nguyên tác mất.”
Cậu quyết định từ hôm nay sẽ vạch ranh giới thật rõ ràng với cả Mạc Hàn Lâm lẫn Hàn Thiên Ngạo. Cậu không muốn tiếp tục vô tình “gây hiểu nhầm” và càng không muốn bị kéo vào vòng xoáy yêu đương kiểu “1 thụ 2 công” như tiểu thuyết gốc.
Sáng hôm sau, Tử Du đến trường sớm hơn mọi khi. Cậu cố tình chọn ngồi ở bàn khác trong tiết đầu – viện lý do “đổi không khí học tập” để tách khỏi cả hai nam chính.
Giáo viên cũng không để ý nhiều, bạn cùng lớp thì chỉ bàn tán nhỏ vài câu kiểu:
“Ủa nay không ngồi giữa Hàn thiếu gia và học bá Hàn nữa à?”
“Tử Du nay lạ lắm, trầm trầm như người tu tiên…”
Nhưng rồi, chỉ sau đúng mười phút, Hàn Thiên Ngạo bước vào lớp.
Hắn liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh mình, sau đó chậm rãi… kéo luôn ghế xuống chỗ của Bạch Tử Du, ngồi phịch xuống như không có chuyện gì.
Cả lớp nín thở. Bạch Tử Du chết lặng.
Cậu nhỏ giọng: “Cậu làm gì vậy?”
Hắn dựa lưng vào ghế, nheo mắt: “Đổi không khí học tập.”
“Nhưng tôi đến đây trước rồi…”
“Thì tôi theo cậu. Được không?” – Thiên Ngạo nghiêng đầu, ánh mắt như trêu đùa. “Hay sợ ngồi cạnh tôi khiến cậu... rung động?”
“…”
Tử Du muốn khóc thật rồi.
Không được. Phải kiên định. Cậu hít một hơi sâu: “Tôi chỉ muốn tập trung học, không muốn dính dáng gì đến chuyện ngoài lề.”
Hàn Thiên Ngạo nhướn mày. “Tập trung học? Được. Tôi sẽ ngồi im. Không phiền.”
Và quả thật, hắn ngồi im thật – nhưng cái kiểu im lặng đó lại còn khiến Tử Du căng thẳng hơn cả ngồi giữa lửa chiến tranh. Vì ánh mắt hắn vẫn dõi theo cậu, thi thoảng còn liếc sang vở bài làm như đang “giám sát học tập”.
Cậu rầu rĩ nghĩ: “Đây không phải giám sát, đây là giám... sủng mất rồi!”
---
Giờ ra chơi, Tử Du tranh thủ trốn ra thư viện. Cậu vốn nghĩ đây sẽ là nơi yên tĩnh nhất – nơi mà hai nam chính bận bịu sẽ chẳng bao giờ mò đến.
Nhưng khi đang tìm sách ở kệ văn học nước ngoài, một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng:
“Cậu cũng thích ‘Những Người Khốn Khổ’?”
Tử Du quay đầu lại – Mạc Hàn Lâm.
“Ừm… tôi đọc qua vài lần rồi.” – Cậu cố giữ giọng lạnh nhạt.
“Chắc cậu thích nhân vật Jean Valjean nhỉ? Người tốt nhưng luôn bị hiểu lầm.” – Hàn Lâm cười nhẹ, tay cũng rút ra một quyển giống cậu.
Tử Du khựng lại. Sao câu nói này nghe… có gì đó ẩn ý vậy?
“Ừ.” – Cậu đáp ngắn gọn, bước qua kệ bên cạnh.
Hàn Lâm đi theo, nhỏ nhẹ nói thêm: “Tôi thấy cậu bị hiểu lầm nhiều. Nhưng giờ, tôi nghĩ dần dần ai cũng sẽ nhận ra cậu đã thay đổi thật sự.”
Tử Du đứng im, siết quyển sách trong tay.
“Cậu… quan tâm tôi làm gì?”
Hàn Lâm thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ nói: “Vì tôi muốn hiểu rõ cậu hơn.”
Câu nói nhẹ tênh, nhưng lại như viên đá rơi vào mặt hồ bình yên trong lòng Tử Du.
Không được. Không được. Không thể để Hàn Lâm thích mình được.
“Đừng.” – Cậu quay đi, giọng nhỏ nhưng dứt khoát. “Tôi không muốn thân thiết với ai lúc này. Nhất là... cậu.”
Mạc Hàn Lâm im lặng một lúc, sau đó gật đầu, nhẹ giọng:
“Ừ. Tôi hiểu. Nhưng nếu một ngày nào đó cậu muốn có một người bạn thật sự, tôi vẫn ở đây.”
Tử Du cắn môi. Cậu càng lạnh nhạt, Hàn Lâm lại càng dịu dàng đến mức làm tim cậu rối loạn.
---
Tan học.
Tử Du bước ra khỏi lớp thì thấy… cả Hàn Thiên Ngạo lẫn Mạc Hàn Lâm đang đứng đợi ngoài hành lang.
Cậu khựng lại. Cảm thấy chẳng lành chút nào.
Thiên Ngạo nhìn cậu trước, hỏi: “Tối nay rảnh không?”
Tử Du lắc đầu: “Bận học.”
Hàn Lâm lên tiếng sau: “Tôi chỉ muốn mượn quyển vở Toán. Cậu có thể đưa cho tôi mượn bản chụp?”
“Ờ… mai nhé.”
Cả hai không ai nói thêm gì. Nhưng ánh mắt họ nhìn nhau lại sặc mùi thuốc súng.
Tử Du chỉ muốn bốc hơi khỏi hành lang đó ngay lập tức.
Cậu quay ngoắt người, bước nhanh như chạy xuống cầu thang, miệng không ngừng lặp lại một câu trong đầu:
“Tôi chỉ muốn sống yên ổn! Đừng ai thả thính tôi nữa!!!”
---
Tối hôm đó, cậu ngồi trước bàn học, nhìn vào gương. Khuôn mặt này – đúng chuẩn “bạch nguyệt quang” với làn da trắng, mắt đen, mũi cao, đường nét thanh tú như thiếu niên bước ra từ manga.
Tử Du thở dài.
Có khi mình nên… đeo kính dày, mặc đồ xấu, giả làm mọt sách?
Nhưng rồi cậu lại nhớ: trong truyện, “Bạch Tử Du” từng giả mọt sách – và bị bóc phốt giả tạo thảm thương.
Không được. Cậu không thể làm gì khiến người ta nghi ngờ mình đang “diễn”.
Cậu cắn bút nghĩ:
“Phải tìm cách nào để hai người kia từ bỏ mình. Chứ không phải để họ ngày càng tiến gần…”
Nhưng trong lòng cậu lại lờ mờ nhận ra – có khi… họ chưa từng thật sự ghét cậu.
Có khi, “Tử Du” trong nguyên tác bị vùi dập không chỉ vì tính cách… mà còn vì cậu ta không tin rằng mình xứng đáng được yêu.