"Cũng không phải là sao, đúng là phí tiền. Ngày xưa ở trong thôn, có cần tốn tiền mua củi đâu, vợ tôi tự lên núi một chuyến là có thể mang cả bó về rồi." Lưu đại nương vừa gói bánh bao, vừa nhỏ giọng lải nhải, “Ở trong thành mua củi lửa đắt đỏ, bụi rậm năm văn tiền một bó to, củi gỗ mười văn tiền nửa gánh. Muốn đỡ lo thì dùng củi gỗ vẫn hơn, không cần canh lửa, cứ để dưới bếp mà đốt thôi…”
"Sao mà thơm thế này?" Lưu đại nương ra sức ngửi, một mùi hương hòa trộn giữa bột mì và vị tươi ngon xộc thẳng vào mũi, khiến bụng người ta cồn cào.
Giang Miểu quay đầu nhìn vào nồi, lồng hấp phủ một tầng sương trắng nóng hầm hập, bánh bao chắc là đã chín. Cậu gắp bánh bao đã hấp ra, rồi đặt hai lồng mới gói vào hấp tiếp.
Lồng hấp được bưng ra sân, Giang Miểu mở nắp, hương thơm xộc vào mũi, những chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp theo hơi nước tan dần hiện ra trước mắt hai người.
"Ối chà, cái bánh to thế kia?" Lưu đại nương tròn mắt ngạc nhiên, bánh bao lúc mới gói còn chưa to bằng nắm tay bà, vậy mà sau khi hấp lại lớn bằng hai nắm tay cộng lại, còn to hơn bánh bán ngoài đường một vòng.
"Bột nở tốt nên bánh mới to như vậy, bà đừng chỉ nhìn, nếm thử đi ạ." Giang Miểu lấy đũa và bát đã rửa sạch đưa cho Lưu đại nương tự nếm.
Lưu đại nương có chút ngại ngùng, Giang Miểu cười nói: “Cháu đi xem mọi người có ai ở nhà không, lồng bánh bao này để biếu mỗi nhà một ít, nhờ mọi người nếm thử xem sao.”
Cậu xoay người đi về phía nhà của lão nhân gia ở phía bắc, rồi giơ tay gõ cửa: “Xin hỏi, lớn lao bá có ở nhà không ạ?”
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, một giọng nói rụt rè vang lên: “Ông nội cháu không có nhà.”
Giang Miểu lại hỏi: “Vậy lớn lao nương có ở nhà không ạ? Cháu vừa mới hấp một lồng bánh bao, muốn biếu mọi người nếm thử.”
Vừa dứt lời, cánh cửa đã mở toang, một người phụ nữ béo tròn bước ra với nụ cười tươi rói: “Khách khí vậy làm gì? Cậu cứ để dành mà ăn, còn mang sang cho chúng tôi làm gì cho ngại?”
“Chẳng là mấy hôm nay cháu không có buôn bán gì, muốn xem tay nghề làm bánh bao của mình có bị kém đi không ấy mà, nên muốn mời mọi người nếm thử.”
"Vậy thì bà đây không khách sáo nhé?" Bà ta xoay người vào nhà lấy một cái bát lớn, rồi tiến về phía lồng hấp, vừa nãy bà đã ngửi thấy mùi thơm rồi!
Giang Miểu thấy một bé gái chừng bảy tám tuổi đang trốn sau cánh cửa, có lẽ là nhát người nên không dám ra ngoài.
Lớn lao nương kia chọn những chiếc bánh bao to nhất, gắp năm cái bỏ vào bát. Lưu đại nương vẫn đang ăn bánh bao của mình, thấy bà ta lấy nhiều như vậy thì không khỏi bĩu môi.
Lớn lao nương không để ý, vui vẻ bưng bát bánh bao trở về, nói lời cảm ơn Giang Miểu rồi vào nhà. Giang Miểu đi thông báo từng nhà xong xuôi trở về, Lưu đại nương liền kéo cậu lại kể chuyện vừa rồi, còn nhấn mạnh chuyện bà ta lấy tận năm cái bánh bao to.
Giang Miểu nghe xong chỉ cười, nhỏ giọng nói: "Có gì đâu bà, nhà người ta có năm người, mỗi người một cái là vừa." Nể mặt Phật còn hơn nể mặt tăng, vả lại trước đây lớn lao bá cũng không qua lại gì với nguyên chủ, giờ mình biếu bánh cũng là nên làm. Hơn nữa bà đại nương kia cũng biết chừng mực, cái bát của bà ta đựng được nhiều hơn năm cái bánh cơ mà.
Lưu đại nương thấy cậu không so đo thì cũng thôi, chỉ bảo cậu tính tình tốt.
Lúc này, những người khác cũng kéo đến, Bạch lão thái thái nếm thử một miếng, mắt sáng lên, lập tức khen: “Bánh bao ngon quá, thơm lại còn tươi nữa, ngon hơn hồi trước cậu làm nhiều!”
"Đúng đấy, cắn một miếng thấy mềm mại, củ cải ngọt thanh không hề bị hăng, nước canh thì ngọt lịm!" Lưu đại nương như tìm được tri kỷ, cũng hùa theo khen. Bà vừa nãy chỉ cắn một miếng đã thấy khác biệt rồi.
Những người khác trong sân nghe vậy cũng vừa nói lời cảm ơn, vừa nhấm nháp bánh bao, ai nấy đều tấm tắc khen ngon.
"Các vị đại nương, các chị dâu thấy ngon thì cứ ăn nhiều một chút, tiện thể cho cháu xin thêm ý kiến. Sau này mong các vị ủng hộ, giới thiệu mối làm ăn cho cháu kiếm thêm chút tiền." Mấy người trong sân đều lớn tuổi hơn Giang Miểu rất nhiều, hơn nữa mặt cậu còn non choẹt, lại là đang giao tiếp trước đám đông nên cậu cũng chẳng ngại ngần gì, nghe cậu nói vậy ai nấy đều bật cười.
"Chắc chắn rồi, ngày mai cậu khai trương chứ? Nếu ngày mai cậu khai trương thì tôi sẽ không nấu cơm nữa, mua bánh bao của cậu mang ra chợ cá ăn luôn." Hai anh em nhà bán cá họ Dư, người vừa nói là chị dâu cả của họ, nhìn là biết người xởi lởi. Cô em dâu không lên tiếng, chỉ gật gật đầu, xem ra trong lòng cũng nghĩ giống chị dâu.
"Bán chứ, sao lại không bán, sáng mai cháu sẽ ra đầu ngõ bày quán. Đến lúc đó các chị ghé qua nhớ gọi cháu một tiếng nhé." Giang Miểu cũng đang ăn bánh bao, không biết có phải nguyên liệu ở đây ngon hơn không, mà cậu thấy bánh bao mình làm còn ngon hơn cả ở hiện đại nữa.
Thầy đồ họ Mạnh, vợ thầy cũng ở đây, hai cô con dâu thì không thấy mặt, chắc là để giữ ý tứ. Bà nghe Giang Miểu nói vậy thì cũng nói: “Vậy ngày mai tôi cũng ra mua ủng hộ cậu, bảo lão nhà tôi mang ra quán trà ăn.”
"Vậy thì tốt quá, quán trà đông người lắm, bác ăn một lần là cả quán biết đến bánh bao của cháu ngay." Giang Miểu mừng rỡ, liền nói, “Mạnh đại nương, chị dâu với các cháu của bác chắc chưa được nếm thử đâu nhỉ, bác lấy mấy cái mang vào cho họ ăn thử xem.”
Mọi người ăn uống vui vẻ, cũng không ai về nhà ngay mà mỗi người tự mang ghế, rửa tay rồi ra giúp Giang Miểu gói nốt chỗ bột còn lại. Chẳng mấy chốc mà cả chậu bột đã được gói hết veo, gói xong bánh bao, mọi người cũng không vội về nhà, cứ ngồi đấy phơi nắng tán gẫu.
Giang Miểu bưng một mâm hạt dưa đã mua buổi sáng ra, mọi người vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện rôm rả, không khí dần dần trở về như những khu tập thể ngày bé của Giang Miểu. Cậu vừa nghe vừa cười, đúng là phải thế này chứ, sống cùng một khu mà ai nấy đều đóng cửa im ỉm thì tình làng nghĩa xóm sao mà vun đắp được?
…
Lúc chạng vạng, mấy cậu học trò trong sân đi học về. Hai người là của Bạch gia, một người là của Lưu đại nương gia. Sau khi về nhà ăn bánh bao của Giang Miểu, các cậu còn cố ý sang đây hành lễ cảm ơn, mấy đứa bé mặt mũi phúng phính nghiêm trang nói chuyện, khiến Giang Miểu buồn cười muốn xoa đầu bọn trẻ.
Truyện được đăng bởi Quy Linh editor cả mặn phơi nắng nhưng vẫn trắng tại TYT truyện, không cho phép reup chuyển ver ,sử dụng ở bất kì website hay ứng dụng truyện khác bất kể mục đích. Nếu phát hiện có người reup yêu cầu báo cáo cho editor để xử lí
GHI CHÚ
Lớn lao: Cách gọi người phụ nữ lớn tuổi ở một số vùng quê.
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật: Thành ngữ, ý chỉ vì nể nang người có vai vế, quyền lực mà phải nhượng bộ hoặc bỏ qua cho người khác.
Hành đồng tử lễ: Nghi thức chào hỏi của trẻ em thời xưa.
Mình thấy bản Cv ghi nguyên là lớn lao , mình không tìm được xưng hô nào để ghép vào , đoán đại đại chừng chừng là ý trên. Ai biết giúp mình với nha