“Giang tiểu ca, cậu làm gì đấy? Thơm quá.” Lưu đại nương cũng lấy quần áo ra may vá, bà ngồi đối diện, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương kỳ lạ, nghe kỹ mới phát hiện là từ chỗ cậu truyền đến.
“Lưu đại nương, mũi của ngài thính thật. Cháu nghiền cái này gọi là thập tam hương, bên trong bỏ nhiều thứ lắm, lát nữa trộn vào nhân bánh bao, bảo đảm thơm nức mũi luôn.” Giang Miểu nói, một bên càng thêm dùng sức mà nghiền nát.
Trong đó có tử sơn móng tay, sa nhân, thịt sơn móng tay, nhục quế, đinh hương, hoa tiêu các thứ, có đủ cả mười ba hương, không thiếu một loại nào. Có chút đồ mua ở tiệm gạo, có chút mua ở tiệm thuốc, còn hai thứ mua ở cửa hàng hương liệu, lượng tuy không nhiều lắm, nhưng cũng tốn của cậu khoảng một trăm văn tiền. May mà một chén dùng được rất nhiều lần, bằng không thật đau lòng chết mất.
“Thập tam hương à?” Lưu đại nương vừa nghe đã thấy hứng thú, nhưng bà không hỏi kỹ, người ta nói là để cho vào bánh bao, lỡ tiết lộ ra ngoài thì không hay. “Vậy lát nữa bánh bao của cậu hấp xong, đại nương phải mua hai cái nếm thử mới được.”
“Hai cái bánh bao đáng gì? Lát nữa làm xong, cháu đưa mấy cái cho ngài nếm thử, ngài giúp cháu thử xem hương vị, xem có cần sửa chỗ nào không.”
Đây là cậu đã nghĩ từ trước rồi, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, huống chi cậu giống như người không có thân thích, đương nhiên càng muốn quan hệ tốt với hàng xóm. Nguyên chủ còn không phải vì không có ai phát hiện mới bị bệnh cấp tính mà chết sao? Cậu yêu cầu cũng không cao, ngày nào đó cậu bệnh không ra khỏi phòng được, có người nhớ đến cậu là được.
Cậu nói chuyện dễ nghe cực kỳ, vừa khiến người ta chiếm được tiện nghi lại không mất mặt mũi, Lưu đại nương nghe xong lập tức nói: “Vậy lát nữa cậu làm bánh bao thì gọi đại nương một tiếng, ta nặn bánh bao cái nào cũng như cái nào, trước kia ở trong thôn, mọi người đều thích gọi ta giúp đỡ.”
“Thế thì tốt quá, có đại nương ngài giúp, cháu còn lo gì nữa.” Giang Miểu cười càng vui vẻ, mấy bà đại nương đều là như vậy, tuy có một vài tật xấu, nhưng tâm địa thật sự tốt bụng, cũng không chỉ nghĩ chiếm tiện nghi của người khác, quan hệ tốt thì có thể giúp đỡ được nhiều việc lắm đấy.
Giữa trưa, cậu dùng cải trắng nấu canh, lại đổ cháo thừa buổi sáng vào làm thành cơm chan canh, tùy ý giải quyết bữa trưa.
Ăn xong, cậu xốc vải lên xem, phát hiện cục bột đã lớn gấp hai ba lần so với ban đầu, ấn vào thì thấy có lỗ tổ ong, xem ra lần này bột nở rất thành công.
Giang Miểu lại lấy một nhúm bột nhỏ bỏ vào chén đậy lại, đây là bột cái để làm bánh bao cho ngày mai.
Bột nở xong thì có thể băm nhân. Cậu đem củ cải đã phơi bên ngoài thu vào, thấy hơi nước trên mặt đã khô, liền bắt đầu thái lát rồi sửa thành sợi mỏng.
Trong phòng không có nắng, được một lúc cậu đã thấy hơi lạnh. Cậu bưng hai cái ghế ra ngoài, đặt cái thớt gỗ lên trên, phía dưới để cái chậu lớn để đựng củ cải đã thái.
Tiếng dao thái củ cải không ngừng vang lên "thùng thùng", Giang Miểu phát hiện có một đứa bé không nhịn được thò đầu ra xem, nhưng ngay lập tức bị kéo vào, cậu hiểu ý cười. Cảnh tượng như vậy, cậu đã bao lâu không thấy, hình như là từ hồi còn bé.
Đao công của Giang Miểu không tệ, mấy củ cải lớn này loáng một cái đã thái xong, sợi củ cải thái ra rất nhỏ, hơn nữa sợi nào sợi nấy đều không sai biệt lắm. Cậu bỏ chút muối vào bóp xoa, rất nhanh củ cải đã héo đi, dưới đáy chậu đọng một vũng nước.
Cậu múc nước rửa củ cải cho bớt mặn, rồi gắp ra để riêng vào chậu. Muốn bánh bao ngon thì khâu trộn nhân là rất quan trọng, vì củ cải vẫn còn vị mặn, nên bỏ muối không được bỏ nhiều, tránh cho nhân bị mặn quá. Bỏ muối xong, cậu lại đổ thêm chút dầu mè, thập tam hương, hành gừng để tăng thêm hương vị, vốn còn nên cho thêm chút đường trắng, nhưng cậu đi một vòng mà không tìm thấy, đành phải bỏ qua.
Nhưng cậu đã chuẩn bị một thứ khác, chỉ cần cho thứ này vào thì vị ngon của bánh bao có thể tăng lên một bậc. Giang Miểu lấy ra một cái túi tiền, bốc một nắm tôm khô, rửa sạch rồi băm nhỏ trên thớt, sau đó rắc vào trộn đều.
Nhân trộn xong tuy rằng chưa chín, nhưng mùi thơm đã bốc lên rồi. Trộn nhân xong là có thể nhào bột, cậu rắc một ít bột mì lên thớt, sau đó lấy khối bột đã ủ ra.
Lưu đại nương rửa tay xong đi tới, mắt lập tức sáng lên: “Giang tiểu ca, bột của cậu nở tốt quá, ta cũng ủ bột nhiều lần rồi, nhưng chưa thấy cái nào được như thế này.”
Giang Miểu cười, sau đó kể cho bà nghe chuyện làm bột cái, còn nói tốt nhất là nên để ở chỗ ấm thì bột mới nở được như vậy.
Lưu đại nương như nhặt được bảo bối, dân chúng làm được chút đồ ăn đâu có dễ, thường thì có gì ăn nấy, bụng còn chưa no, hơi đâu mà so đo ngon hay dở? Nhưng không có nghĩa là họ không biết thưởng thức. Bây giờ Giang Miểu nói cho bà bí quyết ủ bột, bà vừa mừng vừa ngại, sợ tiết lộ bí quyết gia truyền của người ta.
“Không sao đâu, cái này cũng không tính là gì, nhiều người làm hàng điểm tâm biết cả, bình thường ai hỏi thì cứ nói với họ là được.” Cậu không để ý chút nào, bí quyết làm món chính thì có lẽ cậu còn do dự một chút, chứ mấy mẹo vặt này cậu chẳng để vào mắt.
Lòng tốt của Lưu đại nương đối với cậu lại tăng lên một bậc, lập tức kéo ghế ngồi xuống, cùng cậu nhào bột nặn bánh bao.
Đúng như Lưu đại nương tự nói, tay nghề nặn bánh bao của bà thật sự không tồi. Bánh bao nặn ra cái nào cái nấy đều to, vỏ mỏng, kích cỡ đều nhau, nếp bánh chỉnh tề, như những đóa hoa nhỏ nở trên bánh bao, trông rất bắt mắt.
Nặn được gần một lồng, Giang Miểu đậy vải lên ủ lần nữa, đây cũng là một bí quyết nhỏ, giúp bánh bao hấp ra ngon hơn một chút. Lát sau, cậu vào nhà nhóm lửa, thêm nước vào nồi, rồi đặt lồng hấp lên. Bây giờ khoảng hai ba giờ chiều, cậu ăn bữa trưa qua loa nên đã sớm đói bụng.
Cậu bỏ thêm mấy thanh củi vào đáy nồi cho lửa cháy to, rửa tay rồi lại ra nhào bột.
“Lưu đại nương, các ngài thường mua củi ở đâu đấy?” Nếu là ở nông thôn thì còn có thể tự đi kiếm củi, nhưng bây giờ cậu ở trong thành, thấy củi không còn nhiều lắm, thật sự có chút lo lắng.
Lưu đại nương đáp: “Mỗi sáng sớm, cứ ra đường ở cửa thành phía tây, sẽ gặp mấy người bán củi, cậu trả giá xong là họ mang đến tận nơi cho.”
“Thế thì cũng tiện.”
Truyện được đăng bởi Quy Linh editor cả mặn phơi nắng nhưng vẫn trắng tại TYT truyện, không cho phép reup chuyển ver ,sử dụng ở bất kì website hay ứng dụng truyện khác bất kể mục đích. Nếu phát hiện có người reup yêu cầu báo cáo cho editor để xử lí
GHI CHÚ (nếu có):
Thập tam hương: Hỗn hợp 13 loại gia vị, thường dùng trong nấu ăn Trung Quốc để tạo hương vị đặc trưng.
Bà con xa không bằng láng giềng gần: Câu tục ngữ ý chỉ những người ở gần giúp đỡ nhau hơn là người thân ở xa..
Bột cái: Phần bột nhỏ được giữ lại từ lần ủ bột trước để làm men cho lần ủ sau.
_
Cá đói rồi huhu , có ai đạo bánh bao như mình không hihi, xin 1 máy thích bánh bao