Chương 1: Đây là thật nghèo a!

“Ngô...”

Giang Miểu ôm đầu, cảm thấy khó chịu vô cùng. Cậu cũng không biết vì sao, sau một giấc ngủ dậy, đầu lại đau như vậy, thân thể cũng bủn rủn vô lực, giống như vừa ốm nặng một trận. 

Cậu nỗ lực mở mắt, chỉ thấy trên đầu là xà nhà đen sì, còn có một cái đuôi loé lên trên xà nhà.

Giang Miểu lập tức căng thẳng, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra cái đuôi nhỏ như sợi chỉ kia là gì, không ngờ trong phòng lại có chuột!

Như để chế nhạo sự thiếu hiểu biết của cậu, con chuột kêu "Chi chi", theo xà nhà chui ra từ một mảnh ngói vỡ rồi lặng lẽ biến mất.

Giang Miểu thở phào nhẹ nhõm, ý thức cũng tỉnh táo hơn nhiều. Cậu nghĩ, may mà chuột không nhảy xuống, nếu không với thân thể bệnh tật này, cậu chỉ còn nước chạy ra khỏi cửa. 

 

Truyện được đăng bởi Quy Linh editor cả mặn phơi nắng nhưng vẫn trắng tại TYT truyện, không cho phép reup chuyển ver ,sử dụng ở bất kì website hay ứng dụng truyện khác bất kể mục đích. Nếu phát hiện có người reup yêu cầu báo cáo cho editor để xử lí.

 

Nhưng mà, đây rốt cuộc là đâu? Cậu chỉ nhớ mình đang ngủ ở nhà. Đột nhiên, trong đầu Giang Miểu hiện lên một vài đoạn âm thanh rời rạc, nơi chóp mũi dường như ngửi thấy mùi khét... Cậu nhớ ra rồi!

Hôm qua cậu cùng mấy anh em uống rượu, vì chuyện tiền thuê cửa hàng mà có chút phiền muộn, không cẩn thận uống hơi quá chén, nghiêng ngả lảo đảo về đến nhà. Khi nằm trên giường, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài có người kêu "Cháy" hay gì đó, khu nhà cậu ở vốn long xà hỗn tạp, ngày nào cũng có người gây chuyện, đầu óc Giang Miểu lúc ấy không tỉnh táo lắm, liền lật người ngủ tiếp. Một lát sau, cậu ngửi thấy một mùi khét lẹt xộc vào mũi, lúc này mới mò mẫm xuống giường định mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng đã không kịp nữa rồi. Ngọn lửa ở gian phòng bên cạnh quá lớn, bình gas dưới sức nóng đã phát nổ, chỉ một tiếng nổ chói tai vang lên, cậu liền mất đi ý thức.

Xem ra là xuyên qua rồi, nhìn cách bài trí trong phòng, chắc chắn là cổ đại không trật được. Không ngờ hơn hai mươi năm tháng ngày bình phàm của cậu lại kết thúc theo cách này, xem ra ông trời đãi cậu không tệ a! Giang Miểu vừa cười khổ vừa tự an ủi.

Cái từ "xuyên qua" này bây giờ đã chẳng còn mới mẻ gì, đầy rẫy người xuyên việt trong truyện mạng và web drama, hơn nữa người nào người nấy đều lợi hại. Chỉ là cậu không phải đại lão ngành lý, có thể dựa vào xà phòng thủy tinh để làm giàu, cũng chẳng phải đại lão ngành văn, có thể dựa vào khoa cử mà một đường thăng tiến, chỉ là một dân thường bình thường, xuyên qua đến cái cổ đại này làm gì chứ? Chẳng lẽ muốn đi làm ruộng sao? Nhưng trước hết, cậu phải có ruộng mới được. 

AI REUP THÌ BỊ XUI XẺO VẬN RỦI BÁM LẤY.

Ngay lúc Giang Miểu đang cau mày thích ứng tình hình, suy nghĩ về những ngày tháng sau này, một tràng tiếng gõ cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Trong nháy mắt, Giang Miểu ý thức được một chuyện đáng sợ, cậu cư nhiên không có ký ức của nguyên chủ!

Xuyên qua không có cẩm y ngọc thực, không phải vương công quý tộc thì thôi đi, ít nhất cũng phải cho cậu chút ký ức chứ, quá không đáng tin rồi! Giang Miểu rất tức giận, chuyện này hoàn toàn không giống như trong truyện!

Thôi rồi, vừa đến đã bị lộ tẩy! Cậu còn không biết người gõ cửa là ai, lỡ nhận nhầm thì làm sao bây giờ? Giang Miểu định giả vờ không nghe thấy, không ra mở cửa, nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên không ngừng. 

"Tới đây..." Giang Miểu yếu ớt đáp một tiếng, sau đó cố gắng ngồi dậy, kéo cửa ra, liền đối diện với một ông lão.

Ông lão kia trông khoảng hơn sáu mươi tuổi, dáng người không cao, lưng còng, vẻ mặt có chút lo lắng, đợi đến khi thấy rõ vẻ nghi hoặc trên mặt Giang Miểu, ông có chút lúng túng mở miệng:

“Hậu sinh, ta thấy hai ba ngày nay cháu không ra ngoài, nên mới đến xem... Cháu không sao chứ?”

Trong lòng Giang Miểu mừng rỡ, không ai quen biết cậu, vậy thì tốt quá!

"Cháu không sao, chỉ là mấy hôm nay có chút không thoải mái, nên không ra ngoài, làm đại bá lo lắng rồi." Giang Miểu ra vẻ bệnh nặng mới khỏi, khi cười lộ ra hai má hóp lại, tuy không đẹp lắm, nhưng lại khiến ông lão cảm thấy, người thanh niên này dường như có gì đó khác biệt.

Bọn họ đều ở trong cùng một viện, lúc trước khi người thanh niên này chuyển đến, ông đã cảm thấy người này có lẽ không được nhiệt tình cho lắm, cả ngày mặt mày ủ rũ, cúi gằm mặt không nói một lời, không hề qua lại với ai trong viện. Ngày nào cũng đi sớm về khuya một mình, cũng chẳng thấy có ai đến tìm. Thật lòng mà nói, nếu không phải thấy mấy ngày nay cậu ta không bước chân ra khỏi cửa có chút kỳ lạ, Mạc lão nhân cũng sẽ không đến gõ cửa nhà cậu.

"Không sao là tốt rồi, nhưng ta thấy sắc mặt cháu như bị cảm lạnh, cháu vẫn nên đi bắt thang thuốc mà uống đi, ra khỏi cửa rẽ phải, đi đến cuối ngõ là có một hiệu thuốc." Mạc lão nhân tốt bụng nói.

Vừa dứt lời, trong viện đã có người cười: “Lão Mạc à, người ta là bán bánh bao, ngày nào cũng bày quán ở đầu ngõ, còn cần ông chỉ đường cho người ta à?”

Giang Miểu nhìn theo tiếng nói, phát hiện là một bà thím đang ngồi xổm bên giếng giặt rau, trong chậu của bà là mấy củ cải trắng đã rửa sạch, lá xanh đậm trên cuống củ cải còn đọng bọt nước, dưới ánh mặt trời trông rất bắt mắt.

 

 

GHI CHÚ:

*   Khi quân: Lừa dối quân vương, phạm tội khi quân.

*   Cẩm y ngọc thực: Ăn mặc sang trọng, lụa là gấm vóc, ý chỉ cuộc sống giàu sang phú quý.

*   Long xà hỗn tạp: Ý chỉ nơi phức tạp, nhiều thành phần khác nhau, tốt xấu lẫn lộn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play