Mạc lão nhân bị bà đại nương nói cho một trận, trên mặt thoáng chút quẫn bách. Cậu vội mở miệng, “Đại nương, Mạc lão bá cũng có lòng tốt thôi, bệnh của tôi khiến đầu óc hồ đồ nhiều rồi, sau này có gì không rõ còn phải nhờ các người chỉ bảo đấy.”

Mạc lão nhân nghe cậu nói vậy, liền bảo cậu nhanh đi khám, để tránh bệnh tình thật sự trở nặng. Bà đại nương kia thấy rõ bộ dáng của cậu, cũng khuyên cậu đi khám bệnh. Giang Miểu cảm tạ hai người, đợi họ đi rồi, cậu chạy nhanh trở lại phòng đóng cửa lại, sợ lại gặp phải ai khác.

Cậu ngồi ở trên giường, cẩn thận tổng kết những tin tức vừa mới thu được. Đầu tiên, từ hoàn cảnh bên ngoài mà xét, nguyên chủ ở tại một cái đại viện, viện này rất lớn, nhưng toàn là người xa lạ, vậy có thể thấy được nơi này hẳn là nơi nguyên chủ thuê trọ chứ không phải nhà mình. Hơn nữa, nơi này người hẳn là không tính giàu có, bất kể là nguyên chủ hay những người khác ăn mặc, đều là vải thô, trên mặt còn có dấu vết vá chằng vá đụp.

Thứ ba, từ lời bà đại nương kia nói biết được, nguyên chủ là một người bán bánh bao rong, trước kia mỗi ngày đều bày quán ở đầu ngõ. Đã nhiều ngày cậu không ra khỏi cửa, thân thể lại yếu như vậy, hẳn là bị bệnh cấp tính không ai chăm sóc nên chết.

Giang Miểu có chút thổn thức, xem ra, nguyên chủ cũng là một người đáng thương. Cậu tự nhận mình không có duyên phận với cha mẹ, nhưng dù sao vẫn còn ông bà nội yêu thương, tuy rằng sau khi họ mất, cậu cũng chẳng khác gì người cô đơn.

Hiện tại nguyên chủ vừa mới qua đời, để lại cái thân thể ốm yếu này cho cậu, cậu phải sống thật tốt mới được. Cũng không biết nguyên chủ còn tâm nguyện gì chưa xong, cậu chiếm thân thể của người ta, thế nào cũng phải giúp người ta hoàn thành tâm nguyện mới phải.

Chỉ là, hiện tại cậu còn "hai mắt một bôi đen" (*), cái gì cũng không biết, chỉ có thể đi từng bước xem từng bước. Trước mắt, việc cần kíp là phải chữa khỏi bệnh cho bản thân đã.

Chữa bệnh cần tiền, Giang Miểu lục tung mọi ngóc ngách trong phòng nửa ngày, chỉ thiếu nước đến bệ bếp sờ soạng một phen, mới tìm được một cái bình nhỏ ở phía sau một viên gạch dưới đáy giường.

Trong bình không có một đồng bạc nào, toàn là tiền đồng đen vàng. Những đồng tiền này đại khái to bằng đồng một tệ thời hiện đại, hình tròn lỗ vuông, trên mặt khắc bốn chữ "Lương Nguyên Thông Bảo". Lương triều sao? Giang Miểu nghĩ nghĩ, hình như Hoa Quốc trong lịch sử có một triều Lương, chẳng lẽ cậu xuyên đến triều đại này?

Suy nghĩ một hồi không nghĩ ra, Giang Miểu liền từ bỏ. Cậu ở hiện đại là một học sinh cá biệt, những gì thầy dạy ở môn lịch sử, cậu đều trả lại hết cho thầy rồi. Chủ yếu là trước kia cậu cũng không biết mình sẽ xuyên qua, nếu sớm biết thì cậu đã chép sử ký cùng những việc lớn thời cổ đại rồi. Dựa vào cái danh "tiên tri", phỏng chừng cũng có thể không lo ăn uống.

Giang Miểu thở dài, đây đại khái chính là "thư đến dùng thì hận ít" (!).

Cầm đồng tiền lên nhìn một hồi, Giang Miểu bắt đầu lấy tiền ra, cũng không biết sức mua của tiền cổ đại tính thế nào, thuốc có đắt không, cậu tạm thời lấy ra một trăm đồng tiền trước đã.

Nhét tiền vào người, Giang Miểu ra khỏi cửa, sau đó không quên quay người khóa cửa lại. Sau khi khóa kỹ cửa, cậu mới có lòng dạ ngắm nghía cái sân này.

Đây là một kiểu tứ hợp viện điển hình, ước chừng có mười mấy gian phòng, cửa phần lớn đều đóng, nhưng từ quần áo phơi trước cửa mà xét, chắc là có người ở. Nguyên chủ ở gian nhà phía bắc của sân, bên cạnh có một cửa hông, vốn dĩ đi lại rất tiện, đáng tiếc khóa trên cửa đã rỉ sét loang lổ, hẳn là lâu lắm rồi không mở.

Cái sân này rất lớn, phía đông có một cái giếng nước, bên giếng còn có một mảnh đất nhỏ trồng tỏi, củ cải các loại rau. Hiện tại chắc là đầu đông, lá cây trong viện đều rụng hết, nhìn trụi lủi. Trên cây có một con mèo lông vàng trắng đang nằm ngủ gà gật. Thấy Giang Miểu nhìn, con mèo kêu "meo" một tiếng, rồi nhảy lên đầu tường biến mất.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, trong viện im ắng, Giang Miểu thế nhưng đã lâu lắm rồi mới cảm thấy một tia thả lỏng. Có lẽ, nơi này thích hợp với cuộc sống của cậu hơn cũng không chừng?

Hôm đó bắt hai thang thuốc trở về, lúc ấy vị đại phu kia bắt mạch cho cậu lẩm bẩm gì đó như "rêu lưỡi mỏng trắng, mạch tượng phù khẩn", vung bút lên, Giang Miểu ôm tiền đồng ra về thì chỉ còn lại mười hai đồng.

Bất quá tiền tiêu cũng không oan uổng, uống hai thang thuốc, thân thể cậu lập tức khỏe hơn nhiều, cái đầu vốn đau như búa bổ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Mấy ngày nay ở nhà tĩnh dưỡng, Giang Miểu tiện thể tìm hiểu tình hình xung quanh.

Trong viện này trừ cậu ra, tổng cộng có sáu hộ gia đình. Gian nhà chính và ba gian phía đông là nhà chủ ở, chủ nhà họ Bạch, làm ăn buôn bán nhỏ, thu nhập cũng tàm tạm. Nhưng vì còn phải nuôi hai đứa con đi học, nên mới cho thuê sân, kiếm thêm chút chi tiêu.

Hai gian phía nam cho hai anh em thuê, hai người này đều bán cá, trong nhà có một cái hồ lớn, mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy đi giết cá bán, buổi chiều lại về thôn chở cá về, kiếm tiền cũng vất vả. Vợ của hai người này cũng rất đảm đang, buổi sáng bán cá xong trở về, còn đi nhặt lá cải về băm, nghe nói là cho cá và ngỗng ăn.

Hai gian còn lại cho một bà lão trông cháu và một tiểu nhị của tửu lầu gần đó thuê. Bà lão kia chính là bà Lưu đại nương hôm đầu tiên cậu đến ngồi xổm ở đó rửa củ cải, người rất hay chuyện, phần lớn tin tức Giang Miểu biết được đều là từ bà ta mà ra. Tiểu nhị kia thì cậu không rõ lắm, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, Giang Miểu chưa từng gặp mặt.

Phía tây chỉ có hai gian phòng, cho một người kể chuyện thuê, cả gia đình bảy tám người, chen chúc trong hai gian phòng đó. Vợ của người này thỉnh thoảng nhận việc may vá về làm, phần lớn thời gian đều không ra khỏi cửa.

Phía bắc là nhà của Giang Miểu và Mạc lão nhân. Mạc lão nhân là một người làm thuê ban đêm, nghe nói không được tốt lắm, nhưng tiền công lại rất cao. Chỉ là không khí trong nhà ông ta không tốt lắm, bà vợ cả ngày cãi nhau với con dâu, rất nhiều lần làm Giang Miểu mất ngủ. Con trai của Mạc lão nhân hình như là một tên lưu manh, cả ngày không về nhà, thỉnh thoảng về nhà thì chỉ để đòi tiền.

Về lai lịch của nguyên chủ, Giang Miểu vẫn chưa thể hỏi thăm rõ ràng, mọi người chỉ biết cậu ta chuyển đến đây hai tháng trước, cũng không rõ cậu ta có người nhà hay không.

Mặt khác, nguyên chủ tuy rằng bán bánh bao, nhưng tay nghề hình như không được tốt cho lắm. Điểm này, là do Giang Miểu tự mình phát hiện. Hôm đó cậu đến có chút đói, liền tìm được mấy cái bánh bao nguyên chủ làm trong lồng hấp. Trời mùa đông lạnh, bánh bao cũng không bị khô, nhưng ăn vào miệng, cậu phát hiện bột mì hình như chưa được ủ kỹ, vỏ bánh bao cứng ngắc không mềm. Nhân củ cải cũng không ngon, chỉ toàn vị mặn, không có chút vị tươi nào.

Truyện được đăng bởi Quy Linh editor cả mặn phơi nắng nhưng vẫn trắng tại TYT truyện, không cho phép reup chuyển ver ,sử dụng ở bất kì website hay ứng dụng truyện khác bất kể mục đích. Nếu phát hiện có người reup yêu cầu báo cáo cho editor để xử lí

GHI CHÚ:

(*) "Hai mắt một bôi đen": không biết gì cả, không rõ tình hình.

(!) "Thư đến dùng thì hận???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play