Giang Miểu cũng từng bán bánh bao, nhưng sau đó tiền thuê quá đắt đỏ, bán mấy tháng trời mới đủ bù vốn nên cậu chuyển sang làm việc khác. Với con mắt của một người nửa chuyên nghiệp như cậu, tay nghề này mà mở cửa hàng ở thời hiện đại thì chưa đầy hai ngày đã phải đóng cửa, cũng không biết nguyên chủ đã tích cóp thế nào mà được một bình tiền đồng kia.
Ngoài ra, Giang Miểu còn nghe được, triều đại này quả thật tên là Lương triều, khai quốc đã hơn một trăm năm. Hoàng gia họ Đổng, nên còn được gọi là Đổng Lương triều.
Dù Giang Miểu không có học vấn gì, cậu cũng biết trong lịch sử không hề có vị hoàng đế nào họ Đổng mà dựng nước trên một trăm năm cả. Xem ra, cậu xuyên qua không phải là cổ đại Trung Quốc rồi.
Tuy nhiên, sức mua ở đây so với cổ đại Trung Quốc cũng không khác biệt lắm, một đồng tiền tương đương với khoảng năm hào tệ bây giờ. Một lượng bạc có thể đổi được một ngàn đồng tiền, vậy một lượng bạc tương đương với khoảng năm trăm tệ.
Đêm đầu tiên đến đây, Giang Miểu đã đếm rõ ràng số tiền mình có, tổng cộng là 920 đồng tiền, cộng thêm 88 đồng đã tiêu vào việc khám bệnh, cũng chỉ được khoảng 500 tệ.
Thảo nào nguyên chủ thà chết cũng không đi khám bệnh, đúng là nghèo thật!
Sau khi dưỡng sức khỏe hoàn toàn, Giang Miểu bắt đầu chuẩn bị kiếm tiền. Mấy ngày nay đi tới đi lui, số tiền trong bình đã vơi đi trông thấy, nếu không kiếm tiền thì tháng sau cậu sợ rằng không trả nổi tiền thuê nhà mất, dù sao bây giờ mới đầu tháng mười một thôi.
Cậu đã hỏi thăm qua, một gian nhà ở đây một tháng tiền thuê là hai trăm văn, đây còn là khu nhà trong ngõ hẻm có giá thuê thấp nhất rồi.
So với thời hiện đại, thuê nhà hết mấy ngàn tệ thì có vẻ rẻ hơn nhiều, nhưng kinh tế cổ đại không phát triển, mọi người kiếm được cũng chẳng bao nhiêu. So sánh ra thì cũng chẳng khác biệt là bao.
Không ngờ rằng đến cổ đại rồi mà cậu vẫn phải phiền não vì tiền thuê nhà, thật sầu não mà.
Giang Miểu vừa nghĩ vừa đi đến bên lu gạo nhìn, hai ngày nay cậu toàn ăn cháo gạo lứt, mỗi ngày ba bữa, số gạo lứt vốn đã ít ỏi lại càng nhanh chóng cạn đáy.
Trong túi bột mì bên cạnh vẫn còn nửa túi, nhưng đó là để làm bánh bao. Xuyên qua một lần lại quay về nghề cũ, sớm biết thế lúc trước cậu còn đổi việc làm gì? Giang Miểu vừa lẩm bẩm vừa nhanh tay nấu cho mình một bát cháo, sau đó mới mở túi bột mì, múc mấy gáo vào chậu.
Trước khi thêm nước, Giang Miểu cầm lấy một cái chén trong bếp, bên trong có sẵn một cục bột, trên mặt rắc một ít bột mì. Đây là bột cái cậu đã làm từ hai hôm trước, để ở nơi ấm áp cho lên men tự nhiên. Sau đó hòa tan bột cái với nước ấm rồi đổ vào bột mì, như vậy bột sẽ xốp và mềm hơn. Khi không có men nở, cách ủ bột này nhanh hơn nhiều so với ủ tự nhiên, và một số sư phụ làm bánh lâu năm cũng thích dùng bột cái.
Sau khi thêm nước vào bột mì và nhào thành một khối, Giang Miểu lấy đồ đậy lên để bột lặng lẽ lên men. Còn cậu thì xách túi tiền ra cửa, chuẩn bị đi mua chút thức ăn về làm nhân bánh bao.
Cậu xách giỏ vừa ra khỏi cửa thì Lưu đại nương, người đã trò chuyện thân thiết với cậu mấy ngày nay, đi tới.
“Giang tiểu ca, đi đâu đấy?”
Giang Miểu cười gật đầu: “Vâng, cháu ra chợ mua ít rau về, mấy ngày nay không mở quán, khách khứa chạy hết cả rồi.”
Nói cũng khéo, trong sổ sách của chủ nhà, Giang Miểu phát hiện mình lại trùng tên trùng họ với nguyên chủ, ngay cả chữ cũng không khác một chữ. Có lẽ cậu có thể xuyên qua đây cũng là vì cái duyên đặc biệt này chăng?
"Vừa hay, vậy cậu giúp tôi mua một miếng đậu phụ mang về nhé. Thằng cháu tôi mấy hôm nay cứ đòi ăn, nhưng tôi lại bận không đi mua được." Nói rồi, Lưu đại nương móc ra hai đồng tiền, vừa đủ mua một miếng to.
"Được thôi," Giang Miểu nhận tiền, “Vậy lát nữa nếu có hành lá, cháu xin thêm một cây mang về cho bác, ăn kèm với đậu phụ thì ngon lắm đấy.”
Lưu đại nương cười tươi: “Cậu đúng là biết cách sống, vậy thì phiền cậu.”
"Hải, có gì mà phiền với phức, đều là người cùng một sân, tối lửa tắt đèn có nhau, chuyện nhỏ thôi mà." Giang Miểu không hề để ý, hồi nhỏ cậu cũng lớn lên trong khu tập thể, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau bà nội là tổ trưởng phụ nữ, giao tiếp với mấy bà mấy thím, nên rất dạn dĩ.
Quả nhiên, mấy lời ấm áp này khiến Lưu đại nương nghe xong rất vui vẻ, sau khi Giang Miểu xách đậu phụ về cho bà, bà lập tức biếu cậu hai cây cải trắng để nấu canh. Giang Miểu cười nhận lấy, rồi lại đưa cho bà một viên kẹo mạch nha bọc vừng, dặn bà cho cháu ăn cho ngọt miệng.
Lưu đại nương có chút ngại ngùng, thầm nghĩ Giang tiểu ca này thật biết điều, đúng là người biết làm người. Lúc trước nhìn có vẻ khó gần, chắc là do chưa quen thôi.
Giang Miểu mang cải trắng vào phòng, quay người lại xách củ cải của mình ra giếng rửa. Bên giếng đã có một bà lão đang còng lưng múc nước. Giang Miểu đặt chậu xuống, bước nhanh tới giúp bà lão xách nước đổ vào thùng, sau đó lại giúp bà xách vào bếp.
“Giang tiểu ca, cảm ơn cậu, đây là đi mua đồ ăn về à?”
"Vâng, Bạch đại nương, sao hôm nay lại tự bà múc nước vậy? Bạch đại tẩu đâu rồi?" Giang Miểu lại xách một thùng nước đổ vào chậu của mình, rời quê đã lâu, cậu đã lâu không dùng nước giếng, theo cậu thấy, nước giếng mùa đông ấm mùa hè mát, dù là ăn hay dùng đều tốt hơn nước máy nhiều.
"Cô ấy à, nhà mẹ đẻ có cháu dâu mới sinh, sáng sớm đã về rồi." Bạch đại nương có chút ngưỡng mộ, nhà người ta đã sinh bốn đứa, nhà bà mấy năm nay mới có hai đứa cháu trai, mà đều đi học cả rồi.
"Vậy là chuyện tốt mà, thảo nào, lát nữa nếu bà có việc gì thì cứ gọi cháu một tiếng, dù sao cháu cũng rảnh." Giang Miểu cười nói, thân thể này của cậu lớn lên cũng không khác gì hồi hiện đại, chỉ là nhỏ hơn một chút, mặt tròn tròn, trông vẫn còn giống một thiếu niên, đúng là kiểu mà mấy bà lão thích nhất.
"Ôi, được được." Bạch lão thái thái thấy cậu nhiệt tình như vậy, cũng xách một cái ghế nhỏ ra, cùng cậu rửa củ cải. Giang Miểu muốn từ chối, bà còn không vui nữa đấy.
Sau khi rửa củ cải xong, Giang Miểu đem phơi trên cái sàng đan trong sân, còn mình thì bưng một cái bát nhỏ ra, lần lượt bỏ các loại gia vị vào, sau đó dùng chày từ từ nghiền nát. Ánh nắng ấm áp dễ chịu chiếu lên người, thật là thoải mái, Giang Miểu mải mê giã mà trên trán lấm tấm mồ hôi.
Truyện được đăng bởi Quy Linh editor cả mặn phơi nắng nhưng vẫn trắng tại TYT truyện, không cho phép reup chuyển ver ,sử dụng ở bất kì website hay ứng dụng truyện khác bất kể mục đích. Nếu phát hiện có người reup yêu cầu báo cáo cho editor để xử lí
GHI CHÚ:
Tối lửa tắt đèn có nhau: Ý chỉ những người sống gần nhau, khi gặp khó khăn hoạn nạn thì giúp đỡ lẫn nhau.
Đệ tức phụ: Em dâu.
Uất thiếp: Từ dùng để chỉ sự ân cần, chu đáo
Hắc hắc đói truyện đến mức phải tự edit đọc