Lại trễ chút, Bạch đại tẩu thăm người thân trở về, nghe nói chuyện này liền cầm mấy quả trứng gà đỏ nhất định nhét cho cậu, cậu từ chối không được, lại trang một mâm bánh bao đưa tới cửa.
Vừa mới đưa bánh bao trở về, người họ Dư lại tới, hai anh em họ tặng cậu con cá, cậu giữ họ lại, tặng một mâm bánh bao.
Mạnh tiên sinh kể chuyện sau khi trở về liền hỏi tiệm bánh bao nhà cậu đã đặt tên chưa, nếu có tên hay thì mai ông ấy đi quán trà có thể nói giúp vài câu. Cậu nghe xong, trong đầu hiện lên mấy cái tên như "Cẩu không thèm để ý", "Mười tám nếp gấp" gì đó, nhưng cuối cùng cậu vẫn nói: “Cứ gọi Giang gia bánh bao quán là được.”
"Cũng hay, thông tục dễ hiểu." Mạnh lão nhân vuốt vuốt bộ râu dài, gật đầu khen.
Cậu cười chắp tay với ông: “Vậy ngày mai làm phiền Mạnh bá tuyên truyền giúp cháu nhiều vào ạ.”
Nói xong, cậu lại nhặt mấy cái bánh bao cho ông mang về.
Mạnh lão nhân còn muốn từ chối, cậu nói: “Ngài cứ nếm thử trước đi đã, nếu không ngày mai người ta hỏi vị thế nào, ngài không nói được chẳng phải không hay sao?”
Mạnh lão nhân đành phải nhận lấy, trong lòng tính toán ngày mai ra sức giúp cậu nói vài câu, khiến cho đại hiệp trong truyện cũng phải đến Giang gia bánh bao quán mua mấy cái bánh bao ăn mới được.
Cậu tiễn ông đi, nhìn đồ đầy trên bàn, thu dọn một chút, đem con cá treo ra ngoài cho đông lại. Cậu đun nước định ngâm chân, nhưng vừa thả chân xuống cậu đã vội rụt lên, lau khô rồi xỏ giày đi về phía chính phòng.
Trong chính phòng, Bạch lão đại vừa mới về đến nhà, vừa ăn bánh bao cậu đưa vừa nghe Bạch đại tẩu nói chuyện.
"…Anh không thấy đâu, cái mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ấy, làm mẹ tôi vui phải biết." Bạch đại tẩu nói, liếc thấy bóng dáng cậu, vội vàng chào đón: “Giang tiểu ca, có việc gì sao?”
Cậu buông tay đang định gõ cửa xuống, có chút ngại ngùng: “Quấy rầy đại ca đại tẩu rồi. Cháu muốn hỏi một chút, cái cửa hông phía bắc kia có mở được không ạ? Mai cháu muốn đi bán bánh bao, đi cửa lớn sợ làm ồn mọi người không ngủ được.”
Mấy ngày nay cậu quan sát một chút, con đường chợ sớm kia người qua lại đông đúc nhất, không thể bỏ lỡ được.
Bạch lão đại nghĩ nghĩ, nói: “Mở thì mở được, chỉ là cái chìa khóa cũ bị mất rồi, muốn mở chỉ có cách phá khóa thôi. Sau đó cậu tự đi mua cái khóa khác là được.”
Cậu vội vàng đáp "Vâng", vừa định đi ra ngoài, lại ngượng ngùng quay đầu lại: “Bạch đại ca, anh cho cháu mượn cái rìu nhà anh dùng được không ạ?”
Bạch lão đại nhìn cậu, nhét nốt bánh bao còn lại vào miệng, đứng dậy đi vào bếp, lấy rìu rồi đi ra, tiện thể liếc cậu một cái, như muốn nói, tay nhỏ chân nhỏ thế này, có dùng được rìu không đấy?
Cậu bị coi thường cũng không để bụng, ha ha cười đi theo ra ngoài, nhìn Bạch lão đại vung rìu, chỉ một nhát đã phá được cái khóa rỉ sắt.
Cậu vội vàng nói lời cảm tạ, tiễn Bạch lão đại xong, cậu mong chờ kéo cửa hông ra, một mùi xú uế thối xộc thẳng vào mặt, khai đến nỗi cậu tái mét mặt mày, thiếu chút nữa nôn. Hóa ra nơi này lâu ngày không mở, mấy thằng nhóc thiếu đạo đức lại trốn ở đây đi tiểu.
Cậu trở về phòng tìm chút vải vụn bịt mũi lại, sau đó nhận mệnh xách mấy thùng nước đi cọ rửa sạch sẽ chỗ bẩn trước cửa hông.
Nhìn cái cửa sạch sẽ không còn một chút mùi lạ, cậu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cậu đi thử ra cửa hông, phát hiện đi qua chỗ ngoặt là đến phố Ích Phong, so với đi cửa trước gần hơn rất nhiều. Phát hiện này làm cậu mừng rỡ, bực dọc khi nãy quét dọn cũng tan biến hết.
Cậu trở về phòng lấy chút tiền đồng, đến xưởng rèn còn chưa đóng cửa mua một cái khóa, rồi làm hai cái chìa khóa, một cái giao cho chủ nhà, một cái giữ lại dùng.
Hết thảy đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ ngày mai bày quán, hy vọng ngày mai có thể kiếm được tiền! Cậu nghĩ, trong túi chỉ còn mấy chục đồng tiền.
……
Canh năm đã quá nửa, bên ngoài còn chưa có ánh sáng, cậu bò dậy, mò mẫm bên mép bàn tìm được ngọn nến rồi dùng que đánh lửa thắp sáng.
Sau đó cậu thêm nước vào lò, nhóm lửa nấu, đem bánh bao đã gói từ hôm qua đặt lên chưng. Củi trong bếp lò nổ lách tách, cậu ngồi trước mặt, ngáp một cái, buồn ngủ không tả nổi. Lúc trước ở trên giường lạnh không ngủ được, bây giờ được hơi lửa ấm áp hun cho lại thấy mệt mỏi rã rời.
Mùi bánh bao rất nhanh đã lan tỏa, cậu vạch vung ra dùng đũa ấn ấn mặt bánh, thấy đã chín thì bưng cả lồng hấp lớn đặt lên một bên gánh, rồi xúc than củi đang cháy bỏ vào cái bồn sắt dưới gánh để giữ ấm cho bánh bao.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, cậu nhanh chóng dùng nước lạnh súc miệng rửa mặt, tuy lạnh đến giật mình nhưng đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cậu nhặt hai cái bánh bao ra, ăn cùng với nước lạnh. Cổ đại đúng là không tốt ở điểm này, muốn uống nước ấm cũng phải tự đun. Tuy có người tùy tiện sẽ uống luôn nước hấp bánh bao, nhưng cậu vẫn thấy ghê ghê.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, cậu cẩn thận khiêng đòn gánh đi ra ngoài. Ra khỏi cửa hông, đi qua chỗ ngoặt là đến phố Ích Phong. Lúc này trên đường đã có rất nhiều người, các sạp hàng cũng đã bày ra san sát, cậu nhìn xung quanh, khiêng đòn gánh đến đặt cạnh một hàng bán tào phớ.
Ông lão bán tào phớ kia nheo mắt nhìn cậu hồi lâu, mới nhận ra: “Cậu không phải là cái anh chàng bán bánh bao ở đằng trước kia sao? Sao lại đặt hàng ở chỗ này?”
Cậu vừa bày đồ, vừa cười nói: “Chỗ này gần nhà cháu hơn, sau này cháu bày ở đây luôn, lão bá không ngại chứ ạ?”
Ông lão kia xua xua tay: "Đồ chúng ta bán không trùng nhau, cậu bày ở đây cũng không sao." Nếu là đồ giống nhau thì đã có chút khó chịu rồi.
Cậu ở hiện đại cũng từng làm ăn buôn bán, đương nhiên hiểu ý của ông, đây cũng là lý do cậu chọn chỗ này.
Theo cậu thấy, tào phớ là đồ ăn vặt, bánh bao là đồ ăn no, hai thứ kết hợp lại mới thành một bữa sáng hoàn hảo. Cậu và ông lão có thể kết hợp cùng nhau, khách hàng tiện lợi, cả hai cũng có lợi.
Mười lăm phút trôi qua, cậu có chút hoài nghi nhân sinh, nói là kết hợp cùng nhau, nhưng sao chỉ có tào phớ bán được vậy?
Khách qua đường đều chỉ mua tào phớ, họ thà đi xa hơn một chút mua bánh nướng, màn thầu ăn kèm, cũng không mua bánh bao ở sạp của cậu.
Truyện được đăng bởi Quy Linh editor cả mặn phơi nắng nhưng vẫn trắng tại TYT truyện, không cho phép reup chuyển ver ,sử dụng ở bất kì website hay ứng dụng truyện khác bất kể mục đích. Nếu phát hiện có người reup yêu cầu báo cáo cho editor để xử lí.
GHI CHÚ
* Cẩu không thèm để ý (狗不理): Một thương hiệu bánh bao nổi tiếng ở Thiên Tân, Trung Quốc, nổi tiếng với hương vị thơm ngon.
* Mười tám nếp gấp (十八个褶): Chỉ bánh bao có nhiều nếp gấp, thường được coi là dấu hiệu của bánh bao ngon và được làm tỉ mỉ.
* Canh năm: Khoảng thời gian từ 3 đến 5 giờ sáng.
* Tào phớ (豆腐花): Một món ăn nhẹ làm từ đậu phụ non, thường ăn với nước đường.
* Tổ hợp xuất đạo (组合出道): Thuật ngữ dùng trong giới giải trí, chỉ việc các nghệ sĩ kết hợp thành một nhóm để ra mắt công chúng. Trong trường hợp này, ý chỉ việc cậu và ông lão bán tào phớ kết hợp bán hàng để thu hút khách.
Đơn bay (单飞): Thuật ngữ dùng trong giới giải trí, chỉ việc một thành viên tách ra khỏi nhóm để hoạt động solo. Trong trường hợp này, cá nghĩ laf ý chỉ việc chỉ có tào phớ bán được, còn bánh bao thì không ai mua.