Sảnh chính Lâm gia – Ba ngày sau.
Buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập chi nhánh mới của tập đoàn Lâm thị được tổ chức xa hoa đến mức bất thường. Truyền thông đứng chật hai bên thảm đỏ, khách khứa toàn là nhân vật cấp cao trong giới tài chính, thương nghiệp, thậm chí có cả vài người từ chính giới xuất hiện.
Lâm Tần Mộc không thích những nơi ồn ào như vậy, nhưng vì có liên quan đến việc cậu “hợp thức hóa” vai trò người thừa kế, không thể không xuất hiện. Bất kể ông Lâm có thật sự xem cậu là con ruột hay không, sự hiện diện của cậu vẫn là một lời tuyên bố ngầm — vị trí của cậu không ai được phép đụng tới.
Lâm Tần Mộc mặc một bộ tây trang màu xám bạc đơn giản nhưng đắt đỏ, cà vạt thắt gọn gàng, đường nét khuôn mặt mang theo vẻ lãnh đạm trời sinh. Đôi mắt hổ phách nhìn lướt qua đám đông, ánh mắt dừng lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lâm Thiên Di.
Cô ta đứng giữa hội trường, nắm tay Cố Dực, khuôn mặt tươi cười nhã nhặn, ăn mặc đoan trang lịch sự như một nữ chủ nhân đúng mực.
Bọn họ đang được giới truyền thông bao vây, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục. Đứng từ xa nhìn lại, quả thật như một đôi kim đồng ngọc nữ.
【Ký chủ… Không phải ta lắm lời, nhưng trong nguyên tác thì đoạn này nữ chính sẽ "vô tình" làm rượu đỏ đổ lên người ngài đấy…】
Cậu nhướng mày, cong môi cười nhẹ, lẩm bẩm:
“Để xem lần này ai xui hơn.”
---
Vài phút sau – khu vực trung tâm tiệc.
Lâm Tần Mộc chậm rãi bước vào khu vực đông người, không chủ động tiếp cận ai. Cậu giống như một con báo im lặng ẩn nấp trong bóng râm, chỉ cần ai đó không cẩn thận chọc tới, lập tức sẽ bị vồ trúng.
Quả nhiên, chưa đến năm phút sau, một bóng dáng nữ giới tiến lại gần.
“Anh Tần Mộc.”
Lâm Thiên Di nở nụ cười dịu dàng, tay cầm ly rượu đỏ bước đến. Mọi người xung quanh lập tức chú ý, thậm chí truyền thông cũng bắt đầu đưa máy ảnh lên.
“Đã lâu không nói chuyện, anh vẫn khỏe chứ?”
Giọng nói mềm mỏng, lịch thiệp. Nhưng ai cũng nghe ra sự kiêu ngạo ẩn giấu bên trong.
Lâm Tần Mộc cụng nhẹ ly rượu của mình vào ly cô ta, giọng không nhanh không chậm:
“Khỏe hay không đâu quan trọng. Điều đáng nói là… em vẫn còn nhớ rõ tôi. Tốt quá.”
Một câu trả lời không hề khách khí. Lâm Thiên Di sững người, biểu cảm biến đổi chớp nhoáng, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Anh lúc nào cũng nói đùa, thật sự là… tính cách vẫn chẳng thay đổi gì.”
Cô ta định nghiêng người “vô tình” làm đổ rượu, nhưng Lâm Tần Mộc đã lách nhẹ sang một bên đúng lúc. Ly rượu đỏ sóng sánh đổ thẳng lên váy trắng của chính cô ta.
“Ôi…!”
Cả sảnh tiệc giật mình. Người hầu lập tức lao đến. Đám truyền thông không bỏ lỡ khoảnh khắc quý giá ấy, máy ảnh bấm liên tục.
Lâm Tần Mộc vẫn nhàn nhã đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn cô ta:
“Ồ… ngại quá. Em không sao chứ?”
Ánh mắt cong cong ý cười, như thể vừa vô tình vừa hoàn toàn cố ý.
Lâm Thiên Di cắn răng, tay siết ly rượu đến trắng bệch.
---
Trên ban công tầng hai.
Cậu ngồi một mình, đưa ly rượu lên môi. Không phải vì muốn uống, mà vì tránh sự ồn ào bên dưới. Sự kiện hôm nay, dù đã dập tắt một chiêu trò của nữ chính, nhưng cậu biết... trận đấu mới chỉ bắt đầu.
【Ký chủ à… Người đang nhìn ngài. Là cái người mà hôm trước gặp ở buổi tiệc giới thiệu đó!】
Cậu ngẩng đầu nhìn xuống. Bắt gặp ánh mắt của người đàn ông cao lớn, đứng gần cửa chính, vẫn là bộ dáng lặng lẽ ấy. Nhưng lần này… ánh mắt hắn mang theo một tia nguy hiểm rất rõ.
Gió thổi qua. Rượu trong ly hơi sóng sánh.
Lâm Tần Mộc cau mày. Cảm giác lạ lùng ấy lần nữa xuất hiện, nhưng không phải kiểu rung động tình cảm, mà giống như... trực giác khi kẻ săn mồi cảm nhận được có thứ gì đó đang đến gần.
【Ký chủ, linh lực dao động… cao hơn hôm trước. Rất nhiều.】
“Ta biết.”
Cậu đặt ly xuống, rời khỏi ban công.
Đêm nay, mọi sự tĩnh lặng… chỉ là khúc dạo đầu trước cơn giông.