Tiệc mừng chính thức kết thúc lúc chín giờ tối.

Khách khứa lần lượt ra về, tiếng cười nói dần lắng xuống. Chỉ còn tiếng ly chạm nhau khe khẽ và vài giai điệu jazz nhẹ vang vọng trong không gian đèn vàng ấm áp.

Lâm Tần Mộc đứng ở một góc ban công phía sau sảnh, nơi ánh đèn không chiếu tới. Từ đây, cậu có thể thấy rõ những người trong đại sảnh: Lâm Thiên Di đang trò chuyện thân thiết với vài vị cổ đông lớn; Cố Dực – người đàn ông mà nguyên chủ từng ôm ảo mộng – luôn đứng bên cạnh cô ta như chiếc bóng trung thành.

"Anh ta đúng là đang làm nền cho một vở kịch ngôn tình lãng mạn đầy kịch bản."

Cậu lặng lẽ nghĩ, đôi môi nhếch lên đầy giễu cợt. Đôi mắt hổ phách dưới hàng mi dài phủ ánh sáng mờ như hồ nước sâu không đáy.

【Ký chủ à... Có nên đi ra ngoài rồi không? Bữa tiệc xong rồi đó...】

"Cậu cứ đợi. Vở kịch còn chưa hạ màn."


---

Đúng lúc đó, đèn trong đại sảnh bỗng vụt tắt trong vài giây.

Đám đông ồ lên, một vài người loạng choạng bước chân. Sau khi ánh sáng trở lại, không khí trong sảnh như bị đóng băng vài nhịp.

Một tấm rèm lớn che tường phía đối diện ban công bất ngờ rủ xuống. Phía sau nó — một màn hình khổng lồ sáng lên, hiển thị hình ảnh không ai ngờ tới:

— Một đoạn video quay cảnh Lâm Thiên Di và Cố Dực ở trong xe, âm thanh rành rọt.

"Chỉ cần bố mẹ tôi chịu ký chuyển nhượng cổ phần, tôi sẽ xử lý tên phế vật đó."

"Em nói là... Lâm Tần Mộc? Hắn ta vẫn còn giá trị à?"

"Giá trị duy nhất của anh ta là họ Lâm. Anh nghĩ tôi sẽ để một đứa con riêng vô dụng tồn tại mãi sao?"

Một cú nổ âm thanh lặng ngắt.

Màn hình tối lại. Không ai nói được câu nào. Lâm Thiên Di đứng chết trân, sắc mặt trắng bệch như tro tàn. Cố Dực nắm chặt tay, vẻ mặt u ám.

“Thật… thật sự là cô ta?”

“Là Lâm Thiên Di đó sao? Sao lại…”“

Không ngờ đến…”


---

Giữa cơn chấn động, một bóng người chậm rãi bước xuống cầu thang phía sau màn hình.

Lâm Tần Mộc.

Vẫn là dáng vẻ ấy: áo sơ mi đen, ánh mắt điềm nhiên không gợn sóng, từng bước từng bước như giẫm lên trái tim mọi người.

Cậu dừng lại ngay chính giữa, nơi ánh sáng hội tụ, ngẩng đầu lên.

“Tôi không làm gì cả. Mọi chuyện đều là sự thật. Nếu cô ấy thật sự trong sạch, đâu cần sợ ai nhìn thấy?”

“Tôi là con riêng, là phế vật. Nhưng có lẽ… ‘phế vật’ cũng có thể tự vệ đấy.”

Tiếng nói không lớn, nhưng dội vào tâm trí tất cả như tiếng chuông cảnh tỉnh.

Lâm phu nhân suýt ngất. Ông Lâm mặt xanh mét. Các cổ đông trao đổi ánh nhìn đầy nghi hoặc.

【Ký chủ ơi… Đỉnh của chóp luôn!! Tui thấy điểm tín nhiệm xã hội tăng ào ào đó!!】

"Im. Còn chưa xong đâu."


---

Sau tiệc. Phòng riêng của Lâm Tần Mộc.

Cậu vừa thay áo xong thì ánh đèn trên trần chớp một cái.

Cánh cửa ban công tự động bật mở — dù không có gió. Một luồng khí lạnh lướt qua. 

“Lại là ngươi à.”

Giọng nói vang lên từ phía bóng tối. Người đàn ông lần trước xuất hiện, vẫn là ánh mắt ấy — sâu thẳm như vực tối, và nụ cười chẳng rõ ý tứ.

“Cậu định cứ vậy mà chiến đấu một mình sao?”

“Tôi không cần ai.”

“Cậu rất giống hắn.”

Lâm Tần Mộc cau mày: “Hắn?”

Người đàn ông cười, bước đến gần. Lần này, ánh sáng ban công chiếu rõ gương mặt anh ta. Lạnh lùng, sắc sảo, và… quen thuộc một cách kỳ lạ.

“Rồi cậu sẽ nhớ. Chúng ta từng rất gần nhau… đến mức linh hồn từng giao hòa.”

【Ký chủ… Sóng linh lực dao động rất mạnh!! Giống như… mảnh hồn đang cộng hưởng!!】

Lâm Tần Mộc chạm nhẹ vào lồng ngực. Tim cậu đập một nhịp lạ.

“Anh là ai… rốt cuộc…”

Người kia lại cười, lùi một bước vào bóng tối.

“Sẽ đến lúc… cậu không trốn được khỏi ta đâu.”

Cánh cửa sập lại ngay sau đó, để lại một làn khói mờ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play