Lâm Tần Mộc tỉnh dậy trong bóng tối.

Không phải bóng tối bình thường. Mà là một loại hư vô kéo dài vô tận, nơi không có ánh sáng, không có trọng lực, cũng không có cảm giác thân thể.

Cả người anh như trôi lơ lửng trong một khoảng không trắng toát, không âm thanh, không hơi thở, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến rợn người.

Nếu là người bình thường, có lẽ đã hoảng loạn từ lâu. Nhưng Lâm Tần Mộc chỉ nhíu mày, liếc mắt nhìn không gian xung quanh, ánh mắt sâu thẳm lạnh nhạt như mặt hồ mùa đông.

Tình huống này không giống như giấc mơ. Quá tỉnh táo. Cũng không giống như hậu quả của tai nạn giao thông thông thường.

Lần cuối cùng anh còn ý thức là khi ngồi trên xe rời phim trường. Rõ ràng đã kiểm tra phanh xe trước đó, nhưng khi đổ dốc, hệ thống thắng không hoạt động… Âm thanh va chạm dữ dội còn văng vẳng trong đầu anh.

“Tôi... đã chết?”

Anh thử đưa tay lên, nhưng không thấy được hình dạng của chính mình. Dường như cả cơ thể cũng đã hóa thành hư vô.

Và rồi—một tiếng "bốp!" nhỏ vang lên như ai đó đập bẹp một quả bóng nước vào không khí.

Một cục gì đó tròn tròn, đen nhánh và phát sáng nhè nhẹ hiện ra cách mặt anh vài tấc. Nó lơ lửng, vặn vẹo rồi "tung!" một cái nhảy lên không, bắt đầu bay vòng vòng quanh đầu anh như ruồi.

“Xin chào! A ha ha ha! Xin chào chào chào chào chào——!”

Một giọng nói the thé, lanh lảnh và… không rõ tuổi vang lên. Cục đen phát sáng ấy xoay một vòng, hiện rõ hình dáng: một đóa sen đen nho nhỏ, có hai cánh tay vặn xoắn từ cuống, và khuôn mặt hoạt hình ngốc ngếch đang toe toét cười.

“Chào mừng đến với Không Gian Hệ Thống số 001! Ký chủ số 792, ngài thật sự quá may mắn khi nhận được tôi – Hệ Thống Hắc Liên Hoa ưu tú nhất, thông minh nhất, vừa biết nói chuyện vừa biết làm việc! Giao diện thân thiện! Phục vụ tận tâm! Cam kết không hoàn tiền!”

Lâm Tần Mộc: “…?”

Đóa sen đen vẫn chưa dừng lại.

“Tôi biết tôi biết, ngài đang sốc đúng không? Gặp một đóa hoa biết nói chuyện không dễ đâu nha! Cơ mà nghe tôi nói nè – hiện tại ngài đang ở trong trạng thái phân cách không gian tạm thời! Hồn ngài đang trong giai đoạn tiếp nhận nhiệm vụ định mệnh!!"

“…Là ai cài mã kịch bản cho cậu?”

“Ấy? Hở?”

“Lời thoại của cậu—rất kịch.”

“Ặc…”

Hệ thống khựng lại, như bị nghẹn code.

Sau ba giây "đứng hình mất năm giây", nó bật lên: “A! Ký chủ ơi ngài thật có mắt nhìn! Ngài đúng là ảnh đế quốc dân không hổ danh! Phát hiện lỗi logic còn nhanh hơn hệ thống xử lý!”

Lâm Tần Mộc không phản ứng. Giọng nói của anh trầm ổn như thường: “Tôi chết rồi?”

Hệ thống vội vàng lắc lư: “Không không không! Chưa chết, chưa chết! Mặc dù thân thể có hơi nát, nhưng linh hồn vẫn còn tốt nha~ Cho nên ngài có thể làm người xuyên nhanh rồi đó!”

“Xuyên nhanh?”

“Đúng vậy!” Hệ thống vỗ tay bôm bốp – hay đúng hơn là đập hai lá sen vào nhau nghe như tiếng “phạch phạch”. “Ngài sẽ xuyên vào những tiểu thuyết đã bị vận mệnh vặn xoắn sai lệch để cứu—một mảnh linh hồn đã bị phân rã!”

“…?”

Hệ thống giải thích rành mạch:

“Một linh hồn bị chia làm mười mảnh. Mỗi mảnh rơi vào một cuốn tiểu thuyết khác nhau. Nhưng các thế giới này đều xảy ra sự cố: vai chính bị thay đổi số phận, phản diện cướp sân khấu, logic sụp đổ, cốt truyện loạn xạ! Vậy nên, nếu không có ai can thiệp—mảnh linh hồn sẽ bị hệ thống quy tắc tiêu hủy vì ‘gây rối’. Mất luôn đó ký chủ ơi!”

Lâm Tần Mộc cau mày. “Liên quan gì đến tôi?”

“Chậc chậc! Ngài chính là ‘người thích hợp’ được chọn! Chỉ có linh hồn ổn định và EQ cao như ngài mới có thể điều tiết năng lượng loạn nhịp trong các cốt truyện!”

“Vậy sau khi hoàn thành?”

“Sau khi hoàn thành cả 10 thế giới, ngài sẽ được trở về với phần thưởng khủng! Ngoài việc phục hồi thân thể và thế giới thực, còn có một bí mật ‘có liên quan đến ngài’ đang chờ phía sau!”

Hệ thống nháy mắt ra vẻ thần bí. Nhưng Lâm Tần Mộc không mấy quan tâm đến phần "bí mật" đó.

Anh trầm mặc vài giây. Tư duy lạnh lùng và tỉnh táo hoạt động như bánh răng chính xác trong đầu.

Sống sót – chỉ có con đường này.

Được tự do chọn cách nhập vai, và thay đổi kết cục – không bị điều khiển tuyệt đối.

Thử thách khả năng diễn xuất – ẩn dưới lớp ngụy trang là cơ hội luyện tâm.

“Được.” Anh đáp, giọng điềm tĩnh như nước.

Hệ thống hoan hô vang dội: “Tuyệt vời! Boss nhận nhiệm vụ rồi a a a!!”

Ngay sau đó, từ trong hư không xuất hiện một luồng sáng trắng dữ dội. Hệ thống bắt đầu upload dữ liệu.

“Thế giới đầu tiên: 《Hào Môn Phế Vật Tỉnh Mộng》. Ngài sẽ nhập vào một pháo hôi si tình – người bị coi là ‘rác rưởi’, bị nguyên tác giẫm nát để tôn vinh hào quang nam chính. Nhiệm vụ là: thay đổi vận mệnh, tạo ra kịch bản mới.”

Một luồng dữ liệu tràn vào tâm trí anh—hình ảnh, giọng nói, phân cảnh nhân vật… tất cả như một đoạn phim tua nhanh.

Trước khi bị truyền tống, hệ thống lò dò nói thêm:

“À mà… Ký chủ nè…”

“Sao?”

“Cẩn thận nha… Một trong những mảnh linh hồn có thể ảnh hưởng cảm xúc ngài dữ dội lắm đó! Nên đừng có lỡ thích người ta quá sớm à nha!”

Lâm Tần Mộc cười nhạt, lần đầu tiên từ khi xuất hiện.

Giọng anh trầm trầm, rất nhẹ:

“Cảm xúc là thứ tôi điều khiển. Không phải thứ điều khiển tôi.”

Hệ thống gãi gãi cánh sen: “Ơm… Đúng rồi! Phải rồi! Ngài là ảnh đế mà! EQ cao ngất mà! Không thể dính tình cảm loạn xạ như đám người tay mơ kia được!”

Luồng sáng bắt đầu hút lấy Lâm Tần Mộc. Cơ thể anh dần dần bị phân giải trong ánh sáng trắng chói lòa.

Hệ thống hoảng hốt bay theo sau: “A a a a! Đại boss đợi tui vớiiiiiiiii——!”

___

Một giường lớn. Một căn biệt thự xa hoa. Một gương mặt lạ lẫm trong gương—nhưng ánh mắt lạnh lùng quen thuộc.

Lâm Tần Mộc mở mắt lần nữa.

Cuộc đời mới… bắt đầu.

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play