Phòng khách lớn của biệt thự nhà họ Lâm, ánh đèn thủy tinh lấp lánh chiếu rọi xuống bàn trà gỗ lim bóng loáng, phản chiếu gương mặt lạnh nhạt của Lâm Tần Mộc.
Đối diện cậu là hàng loạt ánh mắt quan sát – nghi ngờ, dè dặt, thậm chí là khinh miệt. Những người họ hàng từ khắp các nhánh của nhà họ Lâm đã tụ tập về đây theo lời mời của Lâm phu nhân. Trên danh nghĩa là "bữa cơm đoàn viên", nhưng ai cũng biết đây là buổi họp mặt để quyết định tương lai của "phế vật nhà họ Lâm" – người từng bị cho là không xứng đáng kế thừa bất cứ thứ gì trong tập đoàn.
Lâm Tần Mộc đứng dậy, chậm rãi rót trà cho từng người lớn tuổi một, động tác không nhanh nhưng mang theo phong độ vừa lễ phép vừa tao nhã. Cậu mỉm cười, đôi mắt như có như không lướt qua gương mặt từng người.
“Dượng cả, dạo này sức khỏe dượng thế nào? Còn đau khớp gối không? Cháu có gửi sang nhà dượng một hộp dược liệu Tây Tạng, nghe nói rất tốt.”
Người đàn ông trung niên được nhắc tới hơi khựng lại. Ông ta vốn không ưa đứa cháu này, nhưng thái độ nhã nhặn khiến ông ta không tiện giở trò ngay. Ông chỉ hừ khẽ, không đáp.
Lâm Tần Mộc chẳng để ý, tiếp tục rót trà cho người bên cạnh: “Dì ba, lần trước cháu nghe nói con trai dì vừa tốt nghiệp hạng ưu ở đại học A, thật giỏi. Dì đúng là dạy con khéo quá.”
Dì ba – một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đeo vòng tay ngọc thạch – cười khẩy: “So với người thừa kế như cháu, con trai dì đúng là chỉ đáng xách dép thôi nhỉ?”
Không khí hơi chùng xuống. Người nhà họ Lâm ai cũng biết, thiếu gia Lâm Tần Mộc từng bị loại khỏi danh sách kế thừa do tai nạn nghiêm trọng dẫn đến mất trí nhớ tạm thời và chấn thương tâm lý – giờ lại dám ngồi đây nói chuyện bình thản, quả thực khiến người khác khó hiểu.
Tần Mộc nhẹ nhàng đặt chén trà xuống khay, ánh mắt không có lấy một gợn sóng. Cậu quay sang người hầu: “Mang tài liệu lên.”
Ngay lập tức, quản gia đưa lên một xấp hồ sơ. Lâm Tần Mộc rút ra từng bản sao hợp đồng, đặt trước mặt mọi người.
“Cháu không rảnh đến đây để nhún nhường lấy lòng ai,” giọng cậu trở nên trầm và kiên định, từng chữ rành mạch: “Cháu đến để thông báo – từ hôm nay, Lâm thị chính thức thay đổi cơ cấu cổ phần. Cháu đã mua lại cổ phần từ hai chi thứ, cộng thêm phần của ông nội để lại trước khi mất, tổng cộng cháu đang nắm giữ 31%.”
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
“Không thể nào!”
“Chuyện này không được phép!”
“Cậu dùng cách gì để lừa người ta?!”
Lâm Tần Mộc đứng dậy, lấy ra máy chiếu nhỏ, bật lên hàng loạt tài liệu ký nhận có công chứng và hình ảnh chuyển khoản. Từng bằng chứng giáng xuống như những nhát búa.
Cậu nói nhỏ: “Nếu mọi người muốn biết tôi có dùng cách gì, thì câu trả lời là – niềm tin. Họ chọn tin tưởng tôi thay vì các người, bởi vì tôi không tham quyền cố vị, không âm thầm chuyển nhượng tài sản như dượng hai, không giở trò trốn thuế như chú tư...”
Sắc mặt từng người biến đổi liên tục. Dượng hai thậm chí run lên.
“Cháu... sao cháu biết?!”
“Biết chứ,” Lâm Tần Mộc nhếch môi, “Chẳng phải chính các người đã để lại dấu vết à? Tôi chỉ đi nhặt lại từng mảnh thôi.”
Không khí trong phòng dần trở nên nặng nề. Họ bỗng nhận ra, đứa trẻ tưởng như nhu nhược, bị bỏ rơi kia – giờ đã có khả năng nghiền nát tất cả bọn họ bằng những nước cờ vô hình.
---
Buổi họp kết thúc bằng sự im lặng ngột ngạt. Những kẻ từng chê cười giờ phải cúi đầu ra về. Chỉ còn lại một người chưa đứng dậy – Lâm Nhạc, em họ của Tần Mộc, trước nay luôn mang vẻ dịu dàng và nhút nhát.
“Anh,” cậu ta nhìn Lâm Tần Mộc bằng ánh mắt phức tạp, “Em thật sự không biết anh đã giỏi đến thế...”
Lâm Tần Mộc chỉ cười nhạt: “Thế thì đừng đứng về phe sai nữa, Lâm Nhạc.”
Lâm Nhạc mím môi, gật đầu.
---
Tối hôm đó, trong căn phòng riêng, Lâm Tần Mộc nhìn ra màn đêm ngoài cửa kính. Đèn thành phố rực rỡ phản chiếu trong đáy mắt sâu thẳm của cậu. Trên bàn là danh sách những người từng cấu kết với chi thứ để thao túng cổ phần – đã bị chuyển đến cơ quan điều tra.
Hệ thống [Tiểu Liên] vang lên:
【Ký chủ ơi, có phải hơi tàn nhẫn không? Dù sao... họ cũng là người nhà mà...】
Lâm Tần Mộc khẽ cười:
“Gia đình không có nghĩa là cho phép tổn thương. Người nhà – càng nên rõ ràng hơn giữa đúng và sai. Đã không thể tin được, thì không xứng gọi là thân thích.”
【(。•́︿•̀。) Tiểu Liên hiểu rồi...】
“Yên tâm,” cậu xoa nhẹ lên vòng tay gắn chip trên cổ tay, như vỗ về, “Tôi sẽ không thay đổi bản chất mình đâu. Nhưng kẻ muốn lôi tôi xuống – thì phải chuẩn bị trả giá.”
---
Sáng hôm sau.
Lâm Tần Mộc bước vào tòa nhà chính của Lâm thị. Cảnh tượng hôm nay rất khác.
Toàn bộ nhân viên trong đại sảnh đều cúi đầu chào cậu.
“Chào tổng giám đốc!”
Không còn ánh mắt khinh thường, không còn thì thầm sau lưng. Họ đã biết – người mà họ từng gọi là "phế vật" giờ đây chính là cổ đông lớn nhất, đồng thời nắm giữ quyền điều hành nội bộ.
Lâm Tần Mộc khẽ gật đầu, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú mang vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn lâu.
Bên cạnh cậu, thư ký trẻ tuổi bước nhanh theo, giọng khẩn trương:
“Lâm tổng, có tin đồn rằng tập đoàn họ Đường đang chuẩn bị thâu tóm cổ phần của chúng ta thông qua công ty con.”
Lâm Tần Mộc dừng lại, ánh mắt chợt lạnh đi.
“Liên hệ phòng luật, chuẩn bị hồ sơ khởi kiện nếu họ có bất kỳ hành vi bất hợp pháp nào.”
“Vâng ạ.”
---
Tại một văn phòng khác, Đường Hạo – người thừa kế nhà họ Đường, đối thủ truyền kiếp của Lâm thị – đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nơi hiển thị hình ảnh cận mặt của Lâm Tần Mộc.
Anh nhíu mày: “Từ khi nào tên nhóc này trở nên nguy hiểm vậy?”
Trợ lý đứng bên cạnh đáp: “Nghe nói cậu ta thay đổi hoàn toàn sau lần tai nạn cách đây ba tháng...”
Đường Hạo im lặng giây lát, rồi chậm rãi nhếch môi.
“Thú vị đấy. Cuối cùng cũng có người để tôi đấu tay đôi thật sự.”
---
Tối khuya.
Lâm Tần Mộc mở một tệp hồ sơ mật – là tư liệu về một người đàn ông vẫn chưa rõ danh tính. Các dấu vết đều bị xóa sạch, chỉ còn vài hình ảnh mờ cùng một bức thư điện tử ký tên "Z".
Cậu vuốt ngón tay qua tấm ảnh – là người đàn ông từng cứu mình đêm bị truy sát, kẻ mà ánh mắt sâu thẳm ấy khiến cậu không thể quên.
[Tiểu Liên] nói nhỏ:
【Ký chủ... dấu hiệu linh hồn không trùng khớp với cư dân thế giới này. Có thể là... hắn.】
Lâm Tần Mộc không đáp. Nhưng trong đáy mắt cậu, sóng ngầm đã dậy lên.
---
Cuộc chiến giành lại quyền lực mới chỉ bắt đầu. Nhưng lần này, trên bàn cờ thương trường, Lâm Tần Mộc đã không còn là quân cờ – mà là người đi nước.