Buổi sáng hôm sau.
Lâm Tần Mộc thay bộ vest đơn giản mà thanh lịch, màu đen vừa vặn ôm lấy thân hình cao gầy. Gương mặt cậu, dù không còn mang đường nét tuyệt mỹ như khi còn là ảnh đế, vẫn có một khí chất kỳ lạ — trầm tĩnh, kiêu ngạo , xa cách.
Cậu nhìn mình trong gương. Tóc đen, mắt hổ phách, sống mũi cao, môi mỏng.
Không giống bản thân trước đây… Nhưng vẫn có một vài đặc điểm quen thuộc. Đôi mắt này, phản chiếu ánh sáng rất giống cậu lúc chưa xảy ra tai nạn.
【Ký chủ à… hôm nay có buổi tiệc ra mắt tiểu thư thất lạc – chị nữ chính đó!】
【Cảnh này trong ký ức nguyên chủ, nguyên chủ bị ép làm nền, bị sỉ nhục trước toàn bộ giới thương nghiệp!】
Lâm Tần Mộc chỉnh tay áo.
Cậu không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đã có sự chuẩn bị.
---
Sảnh chính Lâm gia. Buổi tối.
Giới truyền thông chen kín, không khí náo nhiệt bất thường.
Tiểu thư thất lạc Lâm Thiên Di chính thức trở về sau 18 năm. Nữ chính xuất hiện trong chiếc váy dài trắng muốt, ánh mắt lạnh nhạt quét qua đám đông, không nhìn ai quá lâu.
Bên cạnh cô là người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ, lạnh lùng, thân mặc âu phục cắt may hoàn hảo — chính là nam chính: Cố Dực, CEO Cố thị, hôn phu định ước của Lâm Thiên Di.
“Thiên Di đúng là tiểu thư chân chính của Lâm gia.”
“Vậy… còn người tên gì ấy nhỉ, Lâm… Tần gì đó…”
“À, đứa con riêng phế vật á? Nghe nói nhát gan, lại bị đuổi học, sống như ký sinh trùng thôi.”
---
Cửa lớn bật mở.
Lâm Tần Mộc bước vào, toàn hội trường phút chốc như bị hạ nhiệt.
Ánh đèn pha lê phản chiếu lên chiếc áo sơ mi đen, vạt áo cắm gọn trong quần tây, không một vết nhăn. Cậu bước đi chậm rãi, mắt nhìn thẳng, như hoàn toàn không nghe thấy những lời thì thầm xung quanh.
“Ai đây…? Người mẫu mời thêm à?”
“Không, là Lâm Tần Mộc…”
Ánh mắt của Cố Dực khựng lại trong một khoảnh khắc.
Lâm Tần Mộc đi lướt qua đám đông, đến gần ba mình – ông Lâm, cúi đầu.
“Con trai đến chúc mừng em gái.”
Giọng điệu lễ phép, nhưng không có chút cung kính nào.
“Lâm Tần Mộc!” Lâm phu nhân bước lên, hạ giọng nghiến răng, “Cậu không được phép phá hỏng buổi tiệc hôm nay.”
Cậu liếc bà, nhàn nhạt:
“Tôi đâu làm gì. Chỉ đứng đây. Mọi người thấy tôi ngứa mắt, cũng không phải lỗi tôi sinh ra đã mang họ Lâm.”
Câu này, không lớn. Nhưng vừa đủ để cả hội trường nghe rõ. Đám người xung quanh bỗng rơi vào im lặng lạ lùng.
Cố Dực nheo mắt. Lâm Thiên Di hơi nhướn mày.
【Ký chủ!! Đột phá lớn! Trong nguyên tác , nguyên chủ bị tát tại đây! Còn ngài... đứng trầm mặc mà oai phong dữ thần!!】
---
Cuối buổi tiệc.
Cậu đứng ngoài ban công, gió đêm se lạnh luồn qua cổ áo.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp khẽ vang lên sau lưng:
“Cậu là… Lâm Tần Mộc?”
Cậu quay đầu lại. Trước mặt là một người đàn ông xa lạ.
Người ấy cao, vai rộng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt sâu hút nhưng có chút mơ hồ, như chưa hoàn toàn thức tỉnh. Không phải Cố Dực. Càng không phải người quen mà nguyên chủ biết.
“Anh là ai?”
Người đàn ông nhìn cậu chằm chằm, sau một lúc lâu, khẽ bật cười, rất khẽ.
“Không nhớ ta sao?”
Khoảnh khắc đó, gió lướt qua mái tóc cậu. Một luồng khí lạnh không rõ nguyên do trượt qua sống lưng.
Trước khi Lâm Tần Mộc kịp phản ứng, người đàn ông đã quay lưng, bước đi giữa bóng tối như chưa từng tồn tại.
Hệ thống run rẩy:
【C-cái đó… Ký chủ… ta không định dọa ngài… Nhưng… Sóng linh lực vừa rồi… Rất giống... một mảnh hồn.】
Lâm Tần Mộc siết nhẹ lòng bàn tay.
Lòng bàn tay hơi nóng. Giống như… có ai đó vừa nắm lấy. Dù chỉ trong một giây.
---