Chó săn quỷ dị [2]

"Đã chết?" 

Giang Từ lặp lại câu cuối cùng của cậu ta rồi hỏi tiếp: “Nguyên nhân chết là gì? Bệnh ung thư?”

Lần này thì nữ cảnh sát Tôn Tư bên cạnh Lâm Lâm trả lời, cô ấy liếc nhìn mặt Giang Từ rồi nhanh chóng né tránh ánh mắt. 

Dù cô gái này đã tiếp xúc với Giang Từ nhiều lần, nhưng dù tiếp xúc thêm bao nhiêu lần nữa, cô ấy vẫn không thể miễn nhiễm trước vẻ đẹp thu hút đó.

“Đúng vậy, là bệnh ung thư, ung thư thực quản di căn.”

“Vì vụ việc này liên quan đến tà giáo nên chúng tôi đã điều tra khá kỹ. Người đó tên là Triệu Chí Cường, sống ở một ngôi làng xa xôi tên là Tùy Duyên, thuộc Vân Thành, năm nay ông ta đã 75 tuổi. Vì đường xá quá xa xôi, chúng tôi vẫn chưa tra được hồ sơ bệnh án của ông ta, nhưng trong một lần khám sức khỏe vài năm trước, có ghi nhận ông ta bị ung thư thực quản, lúc đó đã ở giai đoạn bốn.”

“Một điều kỳ lạ nữa là sau khi biết mình bị ung thư thực quản, ông ta không đến bệnh viện điều trị mà về thẳng nhà. Ông ta vẫn lay lắt sống cho đến trước ngày Lý Bình đến tìm ông ta mới chết.”

Giang Từ cảm thấy có gì đó không bình thường, dù không học y nhưng với kiến thức cơ bản, anh cũng biết rằng trong tình huống không dùng thuốc điều trị, không hóa trị, người bị ung thư thực quản giai đoạn bốn không thể sống lâu như vậy.

“Còn gì nữa không?”

Tôn Tư nói tiếp: “Chúng tôi đã phỏng vấn người dân trong làng, họ đều nói không chắc Triệu Chí Cường có cúng bái gì kỳ lạ hay không. Họ chỉ biết ông ta luôn bị bệnh, ăn uống cũng chỉ nuốt cháo loãng thay cơm vì ông ta nói nuốt không trôi. Người dân xung quanh cũng bày tỏ sự ngạc nhiên khi ông ta có thể sống lâu như vậy.”

“Ngoài ra có một chuyện có thể coi là trùng hợp, nhưng cũng không biết có phải trùng hợp hay không, họ nói ngày Triệu Chí Cường chết, trong làng bỗng nhiên xuất hiện nhiều con côn trùng nhỏ bằng đầu ngón tay và trong sân nhà Triệu Chí Cường có chim báo tang kêu to.”

“Khi Lý Bình đến tìm ông ta, bà ta vừa vào sân nhà Triệu Chí Cường thì gặp ngay một con chim báo tang đen tuyền với con mắt đỏ.”

“Những người dân chứng kiến kể lại như thế này: Lý Bình ngơ ngác nhìn con chim đó rất lâu rồi gật đầu, bà ta nhìn thi thể Triệu Chí Cường một lúc và quay người rời đi mà không nói gì cả.”

“Sau đó, bà ta trở về Vân Thành đến bệnh viện thăm chồng, rồi ra về và tìm đến anh Giang. Chuyện sau đó thì anh biết cả rồi đấy.”

Tôn Tư nói xong thấy khát, cô gái liền uống cạn ly nước ô mai xong rồi ngồi im lặng.

Giang Từ chìm vào suy tư, vô thức dùng ngón tay véo nhẹ nhụy hoa cúc mềm mại.

Hai người ngồi đối diện anh đều im lặng, nhìn chằm chằm vào tay Giang Từ, ngón tay thon dài trắng nõn của anh và màu sắc bông hoa tạo nên một vẻ đẹp đặc biệt thu hút sự chú ý.

Khi Giang Từ hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hai người trước mặt anh liền mỉm cười, đôi mắt cong cong có hình dạng hoàn mỹ, cùng đôi môi hồng tự nhiên hơi nhếch lên trông vô cùng quyến rũ.

“Sao vậy? Hai người cho rằng bà ta bị trúng tà? Hay nhìn thấy gì không nên thấy?”

Nụ cười của mỹ nam khiến Lâm Lâm và Tôn Tư đều ngây người, trái tim trai trẻ của Lâm Lâm đập loạn nhịp, Tôn Tư cũng cố gắng bình tĩnh ghìm lại nhịp tim thiếu nữ đang tăng tốc.

“Không phải trúng tà... Nhưng cũng... Cái này, khó nói lắm.”

“Anh Giang à, trong thời gian này nếu anh thấy gì kỳ lạ, dù là thấy gì, dù kỳ quái đến đâu, anh tuyệt đối đừng tiếp xúc. Đừng nhìn, đừng nghe, tốt nhất là tránh xa càng xa càng tốt.”

Lâm Lâm ú ớ một hồi, cuối cùng chỉ nói được vài câu mơ hồ.

“Tại sao?”

“Vụ việc này đã được bộ phận khác tiếp nhận, chúng tôi cũng không rõ lắm. Tóm lại là biết càng ít càng tốt.”

Giang Từ gật đầu, anh vốn không phải người thích tìm đường chết, “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”

Cảnh sát là một nghề bận rộn, sau khi nói xong Lâm Lâm và Tôn Tư đứng dậy chào tạm biệt anh rồi rời đi.

Ra khỏi cửa, Tôn Tư liền huých cùi chỏ vào Lâm Lâm, dài giọng chê bai: “Xem cái bộ dạng có tiền đồ của anh kìa, nói cũng không dám nói.”

“Cô dám nói à?”

“Anh không dám nói tôi nói làm chi.”

“Vậy cô còn nói tôi làm gì? Cô cũng có tiền đồ gì hơn tôi đâu.”

Giang Từ nhìn hành động chê bai nhau của hai người, không khỏi bật cười vì thấy họ rất đáng yêu.

Lâm Lâm và Tôn Tư là cảnh sát trẻ tuổi mới đến Vân Thành năm ngoái, rất trẻ trung và tràn đầy sức sống. Vì mới ra trường không lâu, họ rất có trách nhiệm và nhiệt tình với công việc.

Hôm nay không phải cuối tuần hay ngày lễ, buổi chiều cửa hàng hoa của Giang Từ vắng khách, chỉ có vài học sinh tiểu học tan học sớm ghé qua mua vài chậu cây mọng nước đáng yêu.

Giang Từ trông cửa hàng không có việc gì làm, tiện thể lên mạng tra thông tin về chim báo tang, kết quả là anh tìm được rất nhiều thông tin khác nhau. 

Có người nói là cú mèo, có người nói là chim tu hú, nhưng nhìn hình dáng thì chim tu hú có vẻ phù hợp với mô tả của Tôn Tư hơn.

Bộ lông đen và đôi mắt đỏ rực linh động kết hợp với nhau trông rất đáng ngại, tiếng kêu cũng rất thê lương, không trách lại được gọi là chim báo tang.

“Thật sự có chim báo tang, nhưng... Thật sự chỉ là trùng hợp sao?”

Suy nghĩ mãi mà không có manh mối gì, Giang Từ ghi chú lại các từ khóa như chim báo tang, hắc trùng, ung thư, bác sĩ "Bạc" và bệnh viện, rồi ra khỏi cửa hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play