[Tiếp]
Dì Trần - người đang ôm cứng bà ta - nghe thấy tên Giang Từ trong miệng người phụ nữ này sợ hãi đến mức phải nhổ nước bọt vài tiếng: “Phui phủi phỉ phui, bà nói bậy bạ gì vậy? Tiểu Từ sẽ không đến bệnh viện đâu. Bà đừng có làm điên làm khùng mà nguyền rủa Tiểu Từ. Người của Cục Cảnh sát nói rồi, bà giờ bình thường lắm mà.”
Nhưng Lý Bình như thể không nghe thấy gì, cái miệng bà ta chỉ lặp đi lặp lại câu đó.
Thấy bà ta có vẻ bình tĩnh, Giang Từ bảo dì Trần buông bà ta ra.
Đôi mắt Lý Bình vẫn nhìn lên trên, miệng bà ta nói như đĩa CD xước nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Từ, lần này là ánh mắt đầy mong đợi.
“Giang Từ, cậu không thể đến bệnh viện.”
Giang Từ nghĩ một lát rồi đáp lời bà ta: “Tôi biết rồi.”
Những lời này như một câu thần chú kỳ lạ, Lý Bình quả nhiên không nhìn anh nữa, bà ta im lặng rồi quay người chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng lưng thấp bé của bà ta, Giang Từ bỗng nhớ đến bó hoa hồng héo úa mà anh đã vứt đi ngày hôm qua, trong lòng chàng trai dâng lên một nỗi u ám khó hiểu.
Dì Trần nhìn theo bóng dáng bà ta cũng cảm thán: “Cháu xem kìa, một người tốt như vậy sao lại thành ra thế này?”
“Dì Trần, hôm nay cháu cảm ơn dì nhiều.”
Giang Từ nói lời cảm ơn với dì Trần, dì Trần liền xua tay vui vẻ đáp: “Không cần khách sáo, mau đi ăn cơm đi. Dạo này cháu ăn uống không tốt, tương ớt hôm nay dì mới làm vừa thơm vừa cay rất ngon miệng, cháu mau nếm thử xem.”
“Vâng.”
Bây giờ đang là giờ ăn trưa, quán tào phớ của dì Trần rất nổi tiếng nên có khá nhiều người đến ăn, ông Chung một mình bận rộn đã gọi giục dì nhiều lần vào giuo.
“Đến đây, đến đây, ông giục cái gì mà giục.”
Dì Trần quay vào quán của mình, Giang Từ cũng quay người trở về cửa hàng.
Giang Từ kinh doanh một cửa hàng hoa nho nhỏ, cửa hàng này là do bố mẹ anh để lại, dù tình hình buôn bán hoa tươi không quá tốt nhưng vì không phải trả tiền thuê nhà nên anh vẫn có lời.
Cửa hàng hoa của anh không có nhiều hoa tươi, tại vì Vân Thành chỉ là một thành phố nhỏ ít dân cư cũng ít người trẻ tuổi, nhu cầu mua hoa tươi về trang trí cũng không cao.
Vì vậy, trong cửa hàng anh chủ yếu bày bán là các loại cây cảnh, bán kèm hạt giống, đất trồng và chậu hoa.
Cửa hàng không lớn, một bên bày các loại cây xanh thường thấy như dành dành, nguyệt quế, lưỡi hổ, trúc phú quý... Còn một bên bày các loại cây mọng nước đáng yêu.
Giang Từ chăm sóc cây xanh rất cẩn thận, cây nào lá cũng xanh mướt bóng loáng trông rất tươi tốt.
Phía trong cùng là quầy thu ngân bằng kính, dưới quầy là những bó hoa khô được đóng gói sẵn, trên mặt quầy là một chiếc khăn trải bàn màu vàng nhạt.
Đồ đạc thì không nhiều, ngoài một chiếc bình hoa thủy tinh tròn trịa cắm một bó cúc non màu vàng đáng yêu, chỉ có mấy đĩa thức ăn và một bát cơm trắng.
Bên cạnh đặt một chén tào phớ trắng nõn trông rất mềm mại ngon mắt, bên cạnh là một đĩa chấm hoa mai hình móng mèo, bên trong là một ít tương ớt, chính là loại tương ớt được làm từ ớt xanh cay xé, thêm tỏi băm và dầu mè, rất hợp ăn với đậu hũ.
Ở giữa là một đĩa thịt hâm nóng do Giang Từ tự làm, khẩu vị anh thích chính cay nồng, thịt hâm có khá nhiều ớt nhưng thịt được xào mềm trông không bị ngấy.
Nhưng khi Giang Từ vừa cầm chén cơm lên rồi nhìn sang đĩa thịt, sắc mặt anh vốn đang bình thường bỗng tái nhợt dần, mắt cũng rơm rớm nước mắt.
“Ụa!”
Giang Từ cảm thấy dạ dày mình đang cuộn lên lộn nhộn, anh vội cầm lấy cốc nước ô mai ướp lạnh bên cạnh uống một ngụm lớn, uống nước xong mới thấy dạ dày đang đảo lộn của mình dần ổn định lại.
“Đau dạ dày à?”
Giang Từ đặt đũa xuống xoa xoa bụng, cảm giác không thoải mái này khiến anh không còn muốn ăn gì nữa, định lát nữa sẽ sang hiệu thuốc đối diện mua ít thuốc dạ dày.
Sau khi nghỉ ngơi, người của Cục Cảnh sát cũng đến, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, Giang Từ nghe thấy ai đó gọi: “Anh Giang ở cửa hàng không đấy?”
Cửa kính đẩy ra, có hai người trẻ tuổi mặc cảnh phục bước vào, là một nam một nữ. Khi nhìn thấy Giang Từ, mặt cả hai người này đều ửng đỏ, không biết là do nóng hay vì lý do gì khác.
“Sao giờ mới đến?”
Giang Từ đứng dậy hỏi, giờ này chắc họ cũng đang giờ nghỉ ngơi ăn trưa, anh cứ tưởng họ lát nữa mới đến.
Lâm Lâm hơi cúi đầu vì không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đa tình của người đàn ông trước mặt, vị này ngượng ngùng gãi đầu rồi ngây ngô nói: “Sợ anh xảy ra chuyện gì, tên đàn ông theo dõi anh mấy hôm trước vẫn chưa bắt được.”
Giang Từ có quan hệ khá tốt với họ, dù sao thì anh cũng là một người đặc biệt thu hút, ba ngày hai bữa nhận được thư tình viết bằng máu, thường xuyên bị biến thái theo dõi, anh muốn không thân với người của Cục Cảnh sát cũng khó.
“Ngồi một lát đi.”
Giang Từ rót cho mỗi người một ly nước ô mai và nói: “Hôm nay chắc các anh chị đến tay không rồi, Lý Bình đã tự rời đi rồi.”
Lâm Lâm uống cạn ly nước ô mai gật gù bảo: “Vậy thì tốt, có lẽ bà ấy đã nghĩ thông suốt rồi.”
Nói xong, cậu ta lại nói thêm với Giang Từ như thể đang khoe công: “À phải rồi, chúng tôi đã tìm ra bà ấy biết bác sĩ 'Bạc' từ đâu.”
Giang Từ thấy hứng thú: “Tìm ra rồi à? Chuyện này là thế nào?”
“Chuyện là thế này, chồng của Lý Bình bị ung thư dạ dày di căn, bệnh viện đã đưa giấy báo tình trạng nguy kịch. Bà ấy cảm thấy bệnh viện không cứu được chồng mình nên tự tìm cách, rồi bắt đầu tìm kiếm các phương thuốc cổ truyền trị ung thư. Sau đó không biết thế nào, bà ấy gặp được một người đồng hương.”
“Người đồng hương đó nói với bà ấy rằng ở quê họ có người bị ung thư mấy chục năm mà không chết, là vì đi tìm một bác sĩ nào đó, nên khuyên bà ấy cũng thử xem.”
“Thế là bà ấy về quê tìm người đó, nhưng không may là bà ấy vừa về đến làng thì người bị ung thư mấy chục năm đó đã chết.”