Chó săn quỷ dị [1]
“Anh có biết bác sĩ 'Bạc' không? Nghe nói ông ta có y thuật thần kỳ, có thể làm người chết sống lại...”
Lúc 12 giờ trưa, Giang Từ vừa mua một chén tào phớ từ quán cơm bên cạnh, khi anh vừa bước ra khỏi cửa quán ăn thì bị một người phụ nữ trung niên thấp bé gầy gò kéo lại.
Người phụ nữ đó đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh túm chặt lấy cánh tay anh, khiến chén tào phớ nóng hổi trong tay Giang Từ chao đảo, văng ra vài giọt nước tào phớ nóng bỏng.
Anh giữ chặt chén tào phớ, vội vàng nói: “Cẩn thận cô gì ơi!”
Nhưng người phụ nữ đó không quan tâm, bàn tay gầy gò đầy gân guốc của bà ta nắm chặt lấy cánh tay Giang Từ, miệng liên tục lẩm bẩm những từ ngữ kỳ lạ như ‘bác sĩ Bạc’, ‘người sắp chết sống lại’, ‘cung phụng’ các thứ… Với biểu cảm trông có vẻ điên dại.
Hai tay Giang Từ còn cầm chén tào phớ và nước chấm, anh sợ làm bà ta bị thương nên hai người cứ giằng co như vậy một lúc trước cửa quán ăn.
May mắn là dì Trần chủ quán cơm nghe thấy tiếng động bên ngoài liền chạy ra xem, thấy Giang Từ bị làm phiền, dì Trần giúp anh thoát thân.
Dì Trần thuần thục ôm eo người phụ nữ đó kéo bà ta ra khỏi Giang Từ, dì ân cần hỏi Giang Từ: “Tiểu Từ, cháu không sao chứ?”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trên mặt Giang Từ đã lấm tấm mồ hôi mỏng, khiến khuôn mặt vốn diễm lệ của anh trở nên khác lạ, một chàng trai trẻ từ tiệm bánh mì bước ra, nhìn thấy mặt anh thì như bay mất hồn vía không nhìn đường đâm sầm vào gốc cây.
Anh nhíu mày lộ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thì trông có vẻ xa cách nhưng giọng nói lại trái ngược hoàn toàn, âm thanh dịu dàng và bình tĩnh: “Dì Trần, dì đỡ bà ấy trước đi, cháu vào cất đồ đã.”
“Ừ, cháu vào trước đi, dì bảo ông Chung gọi điện báo cảnh sát ngay.”
Ông Chung là chồng dì Trần, hai người cùng nhau kinh doanh một quán đậu phụ mặn nho nhỏ tên là Trần Tập, nằm ngay cạnh cửa hàng hoa của Giang Từ.
Vì bố mẹ Giang Từ mất sớm, họ sớm chiều nhìn chàng trai này lớn lên ngoan ngoãn và lễ phép, dì Trần quý anh lắm lắm, hai nhà thường xuyên qua lại với nhau.
Giang Từ đáp lời, quay người trở về cửa hàng của mình, chẳng mấy chốc anh lại bước ra.
Khi anh bước ra thì người phụ nữ kỳ lạ đó đã im lặng, chỉ ngơ ngác đứng yên trong vòng tay dì Trần, tới khi Giang Từ đến gần thì đôi mắt bà ta mới động đậy.
Bà ta quá thấp bé để nhìn thấy mặt Giang Từ, bà ta cố gắng đảo mắt lên trên, dường như bà ta quên mất mình có thể ngẩng đầu.
Đôi mắt cố gắng đảo lên trên khiến bà ta trông càng kỳ dị, giống như một bệnh nhân tâm thần.
Giang Từ nhìn thấy sự cuồng nhiệt trong mắt người phụ nữ này kèm theo niềm vui sướng tột độ, cứ như thể anh có thể cứu mạng bà ta.
“Bà đừng đến đây nữa.”
“Tôi không biết bác sĩ 'Bạc' mà bà nói ở đâu.”
Giang Từ lạnh lùng nói với bà ta rồi mím môi nhìn.
Anh biết bà ta nghe hiểu.
Người phụ nữ này không phải lần đầu tiên đến, từ tháng trước, sau khi bà ta mò đến một lần, bà ta thường xuyên tìm đến làm phiền anh.
Lần nào đến thì bà ta cũng kể về bác sĩ "Bạc", về việc bác sĩ này dùng y thuật tinh vi cứu sống người sắp chết và thay cho người chết một thân thể trẻ trung mới.
Người trẻ tuổi ngày nay ít người tin vào chuyện tâm linh, nên lần đầu tiên bà ta xuất hiện, Giang Từ cho rằng người phụ nữ này là kẻ lừa đảo.
Nhưng nhìn khuôn mặt gầy gò và những lời nói kỳ lạ của bà ta, Giang Từ lại cảm thấy bà ta có thể đã gia nhập tà giáo hoặc bán hàng đa cấp.
Lúc đó, anh đã báo cảnh sát và họ đã đưa bà ta đi, nhưng vài ngày sau, cảnh sát gọi điện thoại cho anh để thông báo rằng người phụ nữ này tên là Lý Bình, năm nay 45 tuổi, nhà bà ta chỉ có hai vợ chồng và một con trai.
Tiếc nuối là con trai bà ta đã chết đuối khi lên mười tuổi.
Năm ngoái, chồng bà ta bị chẩn đoán ung thư dạ dày, ban đầu tình hình còn duy trì tạm ổn, nhưng từ tháng trước thì bệnh tình của chồng bà ta đột ngột trở nặng.
Hiện ông đang được điều trị tại Bệnh viện Nhân dân tỉnh và có lẽ không sống được bao lâu nữa.
Lý Bình sau khi biết chuyện này có lẽ không thể chấp nhận được, nên đã bịa ra tên một bác sĩ không có thật, nói rằng ông ta có thể cứu chồng bà.
Sau đó bà ta không chăm sóc chồng ở bệnh viện nữa, mà ngày nào cũng vật vờ lang thang bên ngoài để tìm bác sĩ "Bạc" trong lời nói của bà ta.
Cảnh sát còn nói, hiện tại trạng thái tinh thần của bà ta tương đối bình thường, có tư duy rõ ràng và biết mình đang làm gì, nhưng người phụ nữ này vẫn tin tưởng một cách mù quáng rằng trên đời có một vị bác sĩ thần kỳ như thế.
Việc bà ta tìm đến Giang Từ có lẽ chỉ là một sự tình cờ, người của Cục Cảnh sát khá thân với anh, còn nói đùa: “Có thể là vì anh Giang đẹp trai quá, nên bà ấy tưởng anh không phải người phàm trần.”
Lần đầu tiên thì Giang Từ không nghĩ nhiều, nhưng qua lần đó, ba ngày sau thì Lý Bình - người phụ nữ vừa được cảnh sát đưa đi tư vấn tâm lý - lại xuất hiện trước mắt anh.
Tính đến hôm nay, bà ta đã đến tìm Giang Từ lần thứ bảy.
Giang Từ cũng lặp lại những lời nói tương tự đã tròn bảy lần, anh vốn tưởng rằng Lý Bình sẽ giả vờ không nghe thấy như những lần trước nhưng hôm nay thì khác, sau khi nghe Giang Từ nói xong thì bà ta nhắm mắt lại và miệng cũng mím chặt.
Một lúc sau bà ta mới mở mắt ra, đôi mắt trông bình thường hơn nhiều nhưng miệng Lý Bình lại bắt đầu lặp đi lặp lại một câu.
“Đừng đến bệnh viện...”
“Giang Từ, cậu đừng đến bệnh viện.”
“Giang Từ...”