[Tiếp]
Giang Từ đến quán ăn cạnh bên nói với dì Trần nhờ dì trông cửa hàng giúp, cháu sang hiệu thuốc đối diện mua ít thuốc, lát nữa sẽ quay lại.
Dì Trần đồng ý ngay, bảo anh cứ đi, có khách đến sẽ gọi điện thoại cho Giang Từ.
Hiệu thuốc tuy ở ngay đối diện, nhưng ở đây không có lối đi bộ, phải đi lên trên một đoạn, qua cầu vượt mới đến được.
Đây là khu phố cổ của Vân Thành, nhà cửa đều có niên đại lâu đời, ngay cả hàng cây bên đường cũng cao lớn xanh um tươi tốt, tạo nên một dãy phố có bóng râm mát mẻ.
Khoảng cách này cũng không xa, xuống cầu vượt đi vài bước là đến hiệu thuốc, Giang Từ nhìn vào cửa kính hiệu thuốc không thấy chủ tiệm đâu, chỉ có một cô gái trẻ ngồi ở quầy đang chơi điện thoại.
“Chào em, cho anh một hộp Omeprazole.”
Cô gái trẻ giật mình vì tiếng nói của Giang Từ, nhưng khi nhìn thấy anh thì mỉm cười.
“Anh Giang à? Lại đau dạ dày sao?”
“Ừ.”
Lộ Khê vừa lấy thuốc cho Giang Từ, vừa ân cần nói: “Anh vẫn nên ăn uống điều độ thì hơn. Uống thuốc không ăn uống đúng giờ cũng không được đâu.”
Nói xong, cô lại thuận miệng than phiền với Giang Từ: “Dạo này không biết sao, thuốc giảm đau đột nhiên không nhập được hàng.”
“Thuốc giảm đau?”
Lộ Khê đặt thuốc dạ dày lên quầy, trả lời: “Đúng vậy, mấy loại như Ibuprofen ấy, nói chung là loại nào có tác dụng giảm đau thì giờ chúng em cũng không bán được.”
“Anh nghĩ gì thế, anh Giang? Tiền thuốc 3,6 tệ ạ.”
“Không có gì.”
Giang Từ quét mã thanh toán tiền xong liền cầm thuốc rồi đi.
Lộ Khê còn muốn giữ Giang Từ lại nói chuyện thêm đôi câu nhưng anh chỉ vào cửa hàng của mình ở đối diện, Lộ Khê bĩu môi đành để anh đi.
Trước khi vào cửa hàng, anh nói với dì Trần là mình đã về, dì Trần đáp lại một câu "biết rồi". Chẳng mấy chốc, dì Trần bưng một bát canh sườn củ hoài sơn sang.
(Hoài sơn = củ mài)
“Tiểu Từ, cháu uống bát canh này trước đi. Bệnh dạ dày có ba phần thuốc chữa thì cần bảy phần dưỡng, cháu cứ chịu khó bồi bổ một thời gian, chắc chắn sẽ khỏi.”
Giang Từ vội vàng nhận lấy bát canh đầy ắp, trong lòng có chút cảm động, từ khi cha mẹ anh mất, người thân thiết với anh chỉ có dì Trần.
“Nhiều quá rồi dì ơi. Cháu cảm ơn dì Trần.”
“Cháu đóng cửa sớm rồi về nhà đi nhé? Trưa nay Tiểu Lâm nói cái gã đàn ông lén lút theo dõi cháu vẫn chưa bị bắt, buổi tối không an toàn đâu.”
“Vâng, cháu biết rồi dì Trần.”
Giang Từ cầm một bó cẩm chướng bên cạnh đưa cho dì Trần, nói: “Dì mang bó này về cắm trong nhà cho đẹp.”
Dì Trần xua tay liên tục: “Cái này cháu định bán mà, cho dì thì phí quá.”
“Dì vui là không phí đâu, với lại cháu bán sỉ, rẻ mà.”
Nghe anh nói vậy, dì Trần quả nhiên không từ chối, một bó hoa xinh đẹp như vậy cắm trong nhà, dì nhìn cũng vui vẻ thêm.
Khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Giang Từ nghe lời dì Trần đóng cửa hàng sớm rồi về nhà.
Vốn dĩ anh sống ở một khu chung cư cũ, cách cửa hàng vài phút đi bộ, nhưng khu chung cư đó không có bảo vệ, hệ thống camera cũng không tốt.
Sau cái lần suýt bị người ta cạy cửa vào nhà lúc nửa đêm, Giang Từ chuyển nhà.
Anh chuyển đến một khu chung cư mới xây ở phía bên kia Vân Thành, giá cả tương đối cao nhưng điều kiện bên trong cũng xứng đáng với giá tiền. Môi trường sống tốt, bảo vệ ở cổng rất tận tâm, cơ bản không có người lạ nào có thể trà trộn vào theo anh.
Giang Từ rất hài lòng với khu chung cư này, nên dù giá cả đắt đỏ anh vẫn ưng ý, thậm chí anh còn dùng một phần tài sản bố mẹ để lại bù thêm vào để mua.
Khi anh về đến nhà, người hàng xóm cạnh nhà anh cũng vừa ra ngoài, đó là một người đàn ông trung niên rất tuấn tú, họ Phan.
Hai người là hàng xóm chưa từng giao tiếp nhiều, bởi vì lý do thể chất, Giang Từ không muốn tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông xa lạ nào.
Anh biết họ của người hàng xóm là do nhân viên bất động sản đến hỏi anh sao ngài Phan bên cạnh nhà anh hay đi vắng.
Nhưng hôm nay khi Giang Từ mở cửa vào nhà, ngài Phan lại chào hỏi anh.
“Giang Từ, anh... À... Chào anh.”
Giữa câu hắn ta nói gì đó Giang Từ không nghe rõ, chỉ nghe thấy tên mình và tiếng chào, anh quay đầu lại nhìn, thấy ngài Phan vẫn đứng sau lưng mình, cũng lịch sự gật đầu chào lại.
Ngài Phan không nói gì thêm, chỉ nhìn bụng Giang Từ.
Giang Từ thấy lạ nên nhìn lại ngài Phan, phát hiện đôi mắt hắn anh ta không giống người bình thường, con ngươi có màu vàng lợt sáng lóe lên khiến người ta cảm thấy anh ta không giống con người mà giống một sinh vật tà ác nào đó.
Anh rùng mình, cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.”
Giọng nói của ngài Phan rất trầm ấm, giống như giọng của một MC radio đêm khuya, mang theo một sự quyến rũ kỳ lạ.
Giang Từ cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu, da đầu anh tê dại và bàn tay vô thức nắm chặt tay nắm cửa nhà mình.
May mắn thay, ngài Phan chào xong liền quay người đi.
Nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, Giang Từ thoáng thấy người đàn ông này đột nhiên mọc ra một đôi tai nhọn và cặp sừng giống như dê núi.
Nhưng ngay lập tức, giống như đó chỉ là ảo giác, bóng lưng hắn ta vẫn là một khối cơ bắp cường tráng, dáng người hoàn hảo, như được điêu khắc theo tỷ lệ vàng.
Giang Từ nhẩm khẽ, “Kỳ quái thật.”