【4】/ mở đầu

Cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, ánh hoàng hôn tan chảy như vàng ròng, hai tỷ muội mới từ cung Từ Ninh rời đi.

Tối nay Vĩnh Hi Đế mở tiệc tại điện Bồng Lai, vốn là vì ba huynh muội Tạ gia mà tẩy trần đón gió. Nhưng do Minh Họa và Thái tử đã định ngày đại hôn, theo lễ phải tránh mặt, nên hai người sẽ không tham dự.

Thấy muội muội không đi, Minh Vỉ cũng lười góp mặt, dứt khoát cùng nhau hồi phủ.

Tạ Minh Tễ với cương vị huynh trưởng, trong lòng không yên tâm, đích thân đưa hai muội muội ra ngoài cung, tiện thể hỏi một câu về tình hình yết kiến hôm nay.

“Hoàng hậu nương nương giống như Quan Âm bạch ngọc, Thái hậu nương nương thì giống tổ mẫu chúng ta vậy, à phải rồi, lúc dạo vườn còn gặp Trường Nhạc công chúa với Hứa tam nương tử nữa.”

Minh Họa ghé vào bệ cửa sổ xe, khuôn mặt nhỏ trắng nõn không giấu được nét hưng phấn: “Hoàng cung quả thật là một nơi tụ hội mỹ nhân. Hôm nay ta gặp ai cũng xinh đẹp hết, hoa trong vườn cũng nở đẹp vô cùng. Ca ca không nhìn thấy chứ đóa mẫu đơn viền vàng kia nở to hơn cả mặt ta đấy!”

Thấy muội muội yêu quý nhắc đến trải nghiệm trong cung mà hớn hở mặt mày, lòng Tạ Minh Tễ có chút phức tạp, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười dịu dàng: “Muội cảm thấy tốt là được rồi.”

Đang nói chuyện, bánh xe đã tiến đến cánh cửa cung cuối cùng.

Nội cung nghiêm ngặt, xe ngựa ra vào đều phải kiểm tra.

“Hai vị nương tử thứ lỗi.”

Cấm quân thấp giọng nhắc nhở, nhẹ nhàng vén rèm xe lên một góc, xác nhận trong xe là hai vị tiểu nương tử đội mũ rèm che mặt, rất nhanh liền buông xuống.

“Cho qua ——”

Cấm quân phất tay, cung kính lùi về một bên.

Xe ngựa vừa định khởi hành, bỗng từ bên ngoài một đội nhân mã lao vội vào.

Nhìn thấy thân ảnh cao lớn cưỡi trên lưng tuấn mã đen dẫn đầu, Tạ Minh Tễ vội lộ vẻ cung kính, tiến ra nghênh đón: “Thái tử điện hạ.”

Hắn chắp tay hành lễ trên ngựa, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ mới từ bên ngoài hồi cung sao?”

Bùi Liễn ghìm cương ngựa, nhìn thoáng qua Tạ Minh Tễ và chiếc xe ngựa bên cạnh, nhớ ra hôm nay ba huynh muội vào cung thỉnh an.

Chỉ là không ngờ họ lưu lại đến tận hoàng hôn mới ra về.

“Sau giờ ngọ, cô đi một chuyến tới Lễ Bộ.”

Bùi Liễn giọng nói đạm mạc, thu hồi tầm mắt khỏi xe ngựa, quay lại Tạ Minh Tễ hỏi: “Tối nay trong cung có yến tiệc đón gió, Tử Sách huynh là…?”

“Hai muội muội thần tối nay không dự yến, thần đưa các nàng xuất cung trước.”

“Thì ra là vậy.”

Bên trong xe, hai tỷ muội vẫn còn ngạc nhiên không hiểu vì sao xe mãi chưa đi, nghe tỳ nữ bên ngoài báo lại là gặp Thái tử, hai mắt Minh Họa lập tức sáng rực.

Nàng vừa định vươn đầu qua cửa sổ nhìn một chút, còn chưa kịp ló ra đã bị Minh Vỉ đưa tay nhéo chặt tai lại.

“Ui da, tỷ tỷ nhẹ chút, nhẹ chút, tai đau quá!”

“Ngươi còn biết đau hả?”

Minh Vỉ buông tay ra, trừng mắt với nàng: “Mới có một ngày đã quên quy củ đại hôn rồi sao?”

Minh Họa biết mình đuối lý, vội xoa tai làm bộ đáng thương: “Không phải vừa lúc tình cờ gặp thôi sao, ta chỉ muốn nhìn một chút thôi mà.”

Minh Vỉ hừ lạnh: “Đừng tưởng ta không biết chút tâm tư nhỏ của ngươi.”

Thấy mình bị vạch trần, Minh Họa cũng chẳng giả bộ nữa, ôm lấy cánh tay tỷ tỷ nũng nịu cầu xin: “Tỷ tỷ à, ta chỉ len lén nhìn qua màn xe một chút thôi, nhìn một cái là được rồi!”

Ban đầu Minh Vỉ không chịu đồng ý, nhưng Minh Họa cứ lắc lắc cánh tay nàng, từng tiếng từng tiếng gọi “hảo tỷ tỷ”.

Nàng vốn trời sinh một giọng nói ngọt như hoàng oanh xuất cốc, lúc làm nũng lại càng mềm mại dịu dàng, khiến tim người nghe tan chảy.

“Thôi được rồi.”

Minh Vỉ thở dài, cầm lấy chiếc mũ rèm bên cạnh đội lên: “Ta xuống xe thay ngươi che chắn, ngươi nhanh chóng nhìn một cái rồi buông rèm xuống ngay, rõ chưa?”

Minh Họa liên tục gật đầu: “Rõ rồi, tỷ tỷ là tốt nhất!”

Thấy Minh Vỉ vừa xuống xe, Minh Họa lập tức tiến đến bên cửa sổ, cẩn thận vén lên một góc màn xe màu xanh nhạt, mở to hai mắt nhìn ra ngoài.

Ngoài xe ngựa lúc này, sắc cam của hoàng hôn như hộp phấn trang điểm nghiêng đổ, nhuộm cả bức tường cung điện nguy nga thành một màu đỏ rực huyền ảo. Trước cửa cung rộng lớn có một hàng nhân mã đeo đao chỉnh tề đứng nghiêm, dẫn đầu là một vị lang quân trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa đen cao lớn.

Hắn khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo như ngọc, đôi môi mỏng như chu sa, mặc áo cổ tròn màu xanh biếc thêu hoa văn song thập, bên hông thắt đai ngọc, treo kim câu, mái tóc đen nhánh chỉ dùng một cây ngọc trâm trắng đơn giản cố định, thanh nhã lại ung dung tự tại.

Ánh chiều tà màu đỏ nhạt lúc này nghiêng nghiêng phủ lên gương mặt trắng như ngọc của hắn, hắn tĩnh tọa trên lưng ngựa, vai lưng thẳng tắp.

Tựa như vầng trăng sáng treo giữa một dải lụa hồng mỏng manh.

Thế nào là “chúng tinh phủng nguyệt”, thế nào là “hạc giữa bầy gà”, chính là đây.

Minh Họa nắm chặt rèm xe, hơi thở dường như ngưng lại, ánh mắt cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm.

Vị kia chính là Thái tử ca ca ư?

Hoàn toàn không còn giống tiểu tiên đồng xinh đẹp trong trí nhớ. Hiện giờ hắn cao lớn như vậy, tuấn mỹ như vậy!

Mà vị lang quân tuấn mỹ như thế này, chỉ vài ngày nữa sẽ là phu quân của nàng!

Nghĩ tới đây, Minh Họa giống như một chú chuột nhỏ trộm được dầu thơm, khóe môi bất giác cong lên.

Bỗng nhiên, nam nhân trên lưng ngựa hướng về phía xe ngựa liếc nhìn qua.

Hắn có một đôi mắt phượng cực kỳ đẹp đẽ.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt hắn nhàn nhạt, như ánh trăng lạnh chiếu vào hồ sâu yên tĩnh.

Lại cũng rất lạnh lùng, như vụn băng tan trong canh mơ ngọt mát, chỉ một ánh mắt đã khiến cái nóng bên trong xe vơi đi vài phần.

Minh Họa đại não phút chốc trống rỗng.

Đợi khi tỉnh táo lại, nàng vội vàng buông màn xe xuống, lưng dựa chặt vào thành xe, tim đập loạn nhịp.

Xong rồi, bị phát hiện rồi.

Nàng che ngực đang đập thình thịch, tự an ủi bản thân: Không sao, không sao đâu, mình đội mũ rèm, hắn nhất định không nhìn rõ mặt đâu.

Nhưng nhớ tới ánh mắt bất chợt giao nhau kia, lòng nàng vẫn hoảng loạn, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Khi Minh Vỉ quay lại xe ngựa, liền thấy muội muội nhà mình đang dán chặt vào thành xe, một tay ôm ngực, hai mắt vô thần, bộ dạng hồn bay phách lạc như thể mất hồn mất vía.

Nàng giơ tay lên, búng nhẹ một cái lên trán Minh Họa: “Hoàn hồn lại đi nào.”

Minh Họa chớp chớp mắt, như vừa mới tỉnh khỏi giấc mơ: “Tỷ tỷ…”

Minh Vỉ ngồi xuống cạnh nàng, liếc mắt hỏi: “Nhìn rõ rồi sao?”

Vừa dứt lời đã thấy hai má muội muội đỏ ửng, ngượng ngùng gật đầu nhỏ giọng: “Ừm.”

Minh Vỉ tặc lưỡi một cái: “Nhìn ngươi chẳng có chút tiền đồ nào.”

Minh Họa cũng không dám kể ra chuyện vừa rồi ánh mắt nàng cùng Thái tử chạm nhau. Nếu để tỷ tỷ biết được, nhất định sẽ lại bị giáo huấn.

Nàng chỉ mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Minh Vỉ: “Chẳng lẽ tỷ tỷ không thấy Thái tử điện hạ rất đẹp sao?”

“Hắn lớn lên quả thật không tồi,” Minh Vỉ cũng không phủ nhận, “nhưng đường đường là thái tử, đâu phải dựa vào sắc đẹp mà sống như đám nam sủng. Đẹp thì đẹp, có ăn thay cơm được đâu.”

Minh Họa không nhịn được phản bác: “Ai nói không ăn thay cơm được, nếu mỗi bữa cơm hắn đều ngồi trước mặt ta, ta có thể ăn thêm một bát đấy.”

Nói xong lại bĩu môi: “Hắn tốt xấu gì cũng là thái tử, tuổi lại lớn hơn chúng ta, tỷ tỷ sao lại đem hắn đi so sánh với nam sủng chứ?”

Những lời nhỏ giọng lẩm bẩm này rơi vào tai Minh Vỉ, nàng nhướng mày: “Ồ, còn chưa gả qua mà đã bênh vực rồi?”

“Ai bênh vực chứ, ta chỉ là…” Minh Họa mặt đỏ bừng, nhỏ giọng chống chế: “Chỉ là nói lý lẽ với tỷ thôi. Sau lưng nói xấu người khác thật sự rất thất lễ.”

“Chậc chậc, chẳng lẽ Thái tử điện hạ là hồ ly tinh biến thành, chỉ mới một ánh mắt đã câu mất hồn vía ngươi rồi?”

Minh Vỉ tựa lưng vào gối mềm, giả vờ giơ tay áo lau nước mắt, làm ra vẻ đau lòng: “Đúng là có lang quân liền quên mất tỷ tỷ, sau này sống làm sao đây a.”

Minh Họa nhất thời vừa buồn cười vừa tức giận, dứt khoát nhào vào người Minh Vỉ, cù vào sườn nàng: “Hư tỷ tỷ, suốt ngày chỉ biết trêu ghẹo ta!”

“Ai da đừng, đừng cù nữa, ha ha ha…”

Bên ngoài xe, Tạ Minh Tễ nghe được tiếng cười lanh lảnh truyền ra, liền biết hai muội muội lại đang trêu đùa nhau.

Nhìn thoáng qua sắc mặt Thái tử, hắn lập tức có chút ngượng ngùng, đang định mở miệng giải thích, thì Thái tử đã lên tiếng trước:

“Trời cũng không còn sớm, Tử Sách huynh cứ đưa hai vị nương tử xuất cung trước, kẻo muộn giờ cung yến.”

“Vâng, thần lập tức đưa đi ngay.”

Tạ Minh Tễ chắp tay, xoay người đi đến cạnh xe ngựa dặn dò vài câu, rồi ra hiệu cho xa phu khởi hành.

Đợi xe ngựa đi xa, quay đầu lại mới thấy Thái tử vẫn chưa rời đi.

“Thái tử điện hạ, ngài đây là…?”

“Cô đang muốn về Đông Cung thay y phục. Nếu Tử Sách huynh không bận việc gì, cùng đến Đông Cung uống chén trà được không?”

Thái tử đã mở lời, Tạ Minh Tễ tự nhiên không tiện từ chối.

Huống hồ hắn cũng muốn nhân cơ hội này nhìn qua nơi mà muội muội ngày sau sẽ sống.

Ngày hôm đó mãi tới khuya, Tạ Minh Tễ mới say rượu trở về phủ.

Minh Vỉ không yên tâm, đích thân tới viện trước xem huynh trưởng.

Đợi đến khi thấy ca ca uống xong một bát canh giải rượu, Minh Vỉ mới yên lòng, đang chuẩn bị rời đi thì bị Tạ Minh Tễ gọi lại.

“Minh Vỉ, hôm nay các ngươi gặp Thái hậu và Hoàng hậu, ngươi thấy họ đối với Họa Họa thế nào?”

Minh Vỉ hơi sửng sốt: “Ban chiều ca ca không phải hỏi qua Họa Họa rồi sao?”

“Ngươi còn không biết tính tình nàng sao, nàng vốn vô tâm vô phế.”

Tạ Minh Tễ khẽ thở dài, lo lắng đầy mặt: “Sớm biết có ngày nàng phải gả vào hoàng gia, lúc trước ở nhà đã không nuông chiều nàng thành ra vô tư như thế.”

Vốn dĩ hôn sự hai muội muội, phụ mẫu từng bí mật bàn bạc với hắn, định chọn một nhà ở Bắc Đình có gia phong trong sạch, con người đáng tin cậy. Gia thế không cần cao, thậm chí thấp gả một chút cũng không sao.

Dù sao với trăm vạn quân binh Túc Vương phủ làm chỗ dựa, các nàng xuất giá xong nhất định sẽ được nhà chồng nâng niu chiều chuộng, tuyệt không chịu nửa điểm ủy khuất.

Không ngờ rằng một đạo thánh chỉ lại đem muội muội gả vào hoàng gia xa xôi ngàn dặm.

Hoàng gia đâu phải nơi dễ sống?

Phía trên có Thái hậu, Hoàng hậu áp chế, bên cạnh còn có công chúa, vương phi quyền quý. Trong thành Trường An, những nữ tử thân phận cao quý như vậy nhiều vô số kể, người nào cũng không dễ chọc vào.

Huống hồ hai ngày nay tiếp xúc, hắn cảm thấy rõ Thái tử tính tình lãnh đạm, ít nói, đoan chính, cẩn trọng.

Tuy rằng trên bàn rượu Thái tử luôn mỉm cười hòa nhã, nhưng hắn vẫn nhận ra rõ ràng giữa nụ cười kia tồn tại một tầng xa cách lạnh lùng khó tiếp cận.

Chưa kể những lúc không cười, khí thế uy nghiêm quanh thân Thái tử phát ra khiến người ta không dám đến gần.

Tuổi còn trẻ đã có phong thái đế vương, cũng có tâm tư khó dò như một vị đế vương chân chính.

Nói một câu hạ thấp chí khí mình, đối diện Thái tử, ngay cả bản thân Tạ Minh Tễ cũng có phần e dè, nói gì đến muội muội nhỏ ngây thơ ngơ ngác kia?

Chẳng phải như đem một chú thỏ trắng nhỏ ném vào hang sói sao?

Minh Vỉ hiểu rõ tâm tư lo lắng của huynh trưởng, nhỏ giọng an ủi vài câu, rồi nói thêm: “Chuyện khác thì không sao, nhưng có một việc muốn làm phiền ca ca.”

Tạ Minh Tễ ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”

“Đi điều tra một chút về tam nương tử Hứa Lan Quân của phủ Trấn Bắc hầu.”

Thấy huynh trưởng vẻ mặt nghi hoặc, Minh Vỉ cũng không giải thích nhiều, chỉ nói thêm: “Ca ca cứ cho người đi tra là được rồi.”

Nếu như vị Hứa tam nương tử kia là người tốt, mọi người đều an vui, tự nhiên là chuyện tốt đẹp nhất.

Nhưng nếu nàng ta có tâm tư khác, thì Minh Vỉ cũng có thể vì muội muội mà sớm tính toán vài phần.

Dù sao bây giờ bọn họ vẫn còn ở Trường An, còn có thể bảo hộ nàng một chút.

Chờ đến sau này trở về Bắc Đình, xa xôi cách trở, muốn bảo hộ cũng vô lực…

Đến lúc đó, chỉ có thể dựa vào chính bản thân tiểu muội muội mà thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play