—— Mở đầu

【1】

Ngày hai mươi sáu tháng Năm, ve kêu báo hạ, mặt trời chói chang, trong thành Trường An người chen chúc nhau náo nhiệt vô cùng.

“Ai da đừng chen nữa, đội ngũ đưa thân còn chưa vào tới, chen cái gì!”

“Các ngươi nghe chưa, lần này thế tử phủ Túc Vương đích thân hộ tống, cặp tỷ muội sinh đôi nổi tiếng kia cũng cùng tới!”

“Thật sao? Ta đã sớm nghe nói hai vị thiên kim nhà Túc Vương đẹp tựa tiên nữ bên tòa Quan Âm, không biết lát nữa có thể thấy hay không đây?”

Bá tánh chen lấn đông nghịt hai bên đường Chu Tước, người thì dìu già dắt trẻ, kẻ thì kiễng chân hóng chuyện: “Dẫu sao cũng là thiên kim quý nữ, vị kia còn là Thái tử phi tương lai, sao có thể dễ dàng lộ diện cho chúng ta nhìn thấy?”

“Nói cũng phải, ối! Mau nhìn kìa, đội ngũ đưa thân vào thành rồi!”

Tiếng vừa dứt, lễ nhạc trang nghiêm liền nổi lên, cờ lớn thêu chữ “Túc” trên nền mây lam phần phật tung bay, một đội binh tướng mặc ngân giáp cưỡi ngựa dẫn đường tiến vào, theo sau là hai chiếc kiệu hoa lệ vô cùng, cùng với đội ngũ hồi môn dài ngút mắt.

“Trời đất quỷ thần ơi! Không hổ là ái nữ của Túc Vương, phô trương thật lớn, của hồi môn này sợ rằng hoàng đế gả con gái cũng chỉ đến mức này!”

“Suỵt! Loại lời này mà ngươi cũng dám nói, chán sống rồi sao!”

Ai chẳng biết dòng họ Tạ chiếm cứ Bắc Đình, Lũng Tây, nắm trong tay trăm vạn quân hùng mạnh, công cao lấn chủ, luôn là tâm bệnh của hoàng đế.

Nếu không, trong thành Trường An nhiều quý nữ như hoa như ngọc như vậy, sao hoàng đế không chọn, lại phải đến nơi hẻo lánh khổ hàn Bắc Đình, chọn một tiểu nương tử dung mạo phẩm hạnh đều chưa rõ làm Thái tử phi?

Chẳng qua cũng chỉ muốn dùng mối hôn nhân này để trấn an Tạ thị, tránh cho Túc Vương sinh lòng kiêu căng, ỷ thế làm càn.

Đây là thuật cai trị của đế vương.

Bá tánh đều hiểu rõ, thế tử Túc Vương và trưởng nữ Túc Vương đương nhiên cũng hiểu rõ. Trong kiệu hoa lệ kia, vị Thái tử phi tương lai Tạ Minh Họa đang áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào hộp đựng đá, đôi mày thanh tú đầy vẻ u oán: “A tỷ, Trường An sao lại nóng như thế này, ta sắp tan chảy mất rồi…”

“Giờ mới tháng Năm, nghe nói tháng Sáu tháng Bảy còn nóng hơn nữa.”

“Hả? Nóng như vậy thì còn sống sao được!”

“Ngươi tưởng đâu cũng như Bắc Đình chúng ta, quanh năm mát mẻ?”

Nhìn muội muội nhà mình ôm hộp đá giống như một khối bánh nếp sắp tan chảy, trưởng nữ Túc Vương Tạ Minh Vỉ đưa tay, ý đồ kéo nàng ngồi thẳng lên: “Sắp làm Thái tử phi rồi, sao vẫn giống trẻ con thế, mau ngồi ngay ngắn đi.”

Minh Họa đáng thương nói: “Dù sao cũng không có người ngoài, tỷ tỷ để ta làm nũng thêm một lát nữa thôi.”

Nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng đỏ bừng vì nóng, Minh Vỉ cũng có chút không đành lòng: “Thôi vậy.”

Nàng vừa lấy khăn lau mồ hôi cho muội muội, vừa khẽ thở dài: “Ngươi như thế này thật khiến ta không yên tâm, hay là… Hay là việc hôn nhân này, để ta thay ngươi đi?”

“Tỷ tỷ đừng lo, ta làm được mà.” Minh Họa lười biếng cọ má lên hộp đá: “Hơn nữa, hoàng gia cưới vợ là chuyện đại sự, đâu thể giống như nhà thường, nói đổi là đổi ngay được.”

Minh Vỉ đương nhiên cũng hiểu rõ điều này.

Chỉ là nhìn dáng vẻ ngây thơ của muội muội, nàng không khỏi áy náy trong lòng.

Tám tháng trước, hai tỷ muội vừa cập kê, liền nhận được lễ vật từ Trường An đưa tới, kèm theo một đạo thánh chỉ tứ hôn.

Thánh chỉ chỉ nói chọn nữ nhi họ Tạ làm Thái tử phi, nhưng không chỉ rõ là trưởng nữ hay thứ nữ.

Đêm đó, cả nhà Túc Vương quây quần bên thánh chỉ, cùng bàn bạc việc này.

Túc Vương trầm mặt: “Không ngờ nhiều năm qua đi như vậy, bệ hạ vẫn chưa quên nữ nhi nhà chúng ta.”

Túc vương phi nhíu mày: “Hoàng hậu chẳng phải cũng sinh công chúa đó sao? Đều là người làm cha làm mẹ, hắn không nỡ để con gái mình gả xa, sao lại nhẫn tâm bắt con nhà người ta đi xa xứ như vậy?”

Túc Vương thở dài: “Bây giờ thánh chỉ đã hạ, nói những lời này cũng vô ích. Ngươi nhìn Minh Vỉ và Họa Họa xem, chọn ai thì phù hợp đây?”

Túc vương phi lau nước mắt: “Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, Minh Vỉ hay Họa Họa ta đều không nỡ để đứa nào vào đó!”

Túc Vương biết thê tử mình lòng dạ mềm yếu, an ủi vài câu rồi nhìn về phía hai nữ nhi xinh đẹp đáng yêu: “Các con nghĩ thế nào?”

Minh Vỉ nhíu mày: “Con không lấy đâu, mùa xuân sang năm con đã hẹn cùng thương đội đi Ba Tư và Đại Thực rồi.”

Minh Họa cắn môi, ấp úng nói: “Con… con…”

Nàng nhìn cha mẹ, lại nhìn ca ca, tỷ tỷ, dường như trong cả nhà, nàng chính là người rảnh rỗi nhất.

Tỷ tỷ là thiên tài toán học, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng buôn bán hơn người, một lòng noi gương vị tổ mẫu từng được xưng tụng là “Nữ thương nhân đệ nhất Đại Uyên”, dự định đi Tây Vực xây dựng sự nghiệp.

Còn nàng, từ nhỏ đã thích hưởng lạc, sở trường duy nhất là vẽ tranh.

Lý tưởng cả đời nàng chính là vui chơi hưởng thụ, nghe kịch vẽ tranh, tìm một phu quân như ý, từ đây cùng nhau uống trà chơi cờ, đàn hát hoà hợp, sống bên nhau trọn đời, giống như cha mẹ nàng vậy.

Trước ngày cập kê, cũng có không ít phu nhân tới cửa cầu hôn, nàng cũng âm thầm để ý một vài công tử khá tốt—như tiểu nhi tử nhà Triệu phó đô hộ, cháu nội Lưu lão tướng quân, thứ tử nhà Chu trưởng sử…, đều là con cháu quan viên địa phương Bắc Đình.

Nàng vốn chưa từng nghĩ đến chuyện gả xa, định bụng cả đời ở lại Bắc Đình, bên cạnh là những người thân yêu cùng hoàn cảnh quen thuộc.

Thế nhưng, tất cả đã bị đạo thánh chỉ bất ngờ kia phá vỡ.

Tỷ tỷ có chí lớn, ca ca là nam nhi không thể làm Thái tử phi, chẳng phải chỉ còn lại mình nàng thôi sao?

Ngón tay trắng nõn đặt trên đầu gối siết chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt. Minh Họa hít sâu một hơi, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ: “Vậy thì... con gả đi.”

Dù sao làm Thái tử phi, chắc hẳn cũng vẫn có thể ăn nhậu chơi bời, xem kịch vẽ tranh chứ nhỉ?

Lúc ấy thì quyết định rất nhanh, nhưng giờ nhìn khuôn mặt nhỏ ngây thơ vô tư của muội muội, Minh Vỉ cảm thấy chua xót trong lòng, nhịn không được lại hỏi: “Họa Họa, muội có trách tỷ ích kỷ không?”

“Sao lại thế được, tỷ có nhân sinh và khát vọng riêng của mình, sao gọi là ích kỷ? Còn muội…”

Minh Họa thẳng eo dậy từ hộp đựng đá, trên khuôn mặt kiều nộn còn in vệt đỏ do hộp đá khắc hoa: “Dù sao cũng là lấy chồng, hơn nữa Thái tử ca ca thân phận cao quý, lớn lên lại đẹp mắt, muội gả cho huynh ấy... Ừm, cũng không thiệt gì mà!”

Minh Vỉ bật cười: “Muội còn chưa từng gặp Thái tử, sao biết huynh ấy đẹp mắt?”

Minh Họa đáp: “Lúc chúng ta bốn tuổi theo cha mẹ đến Trường An chẳng phải đã từng gặp rồi sao?”

Minh Vỉ “chậc” một tiếng: “Ai còn nhớ được chuyện lúc bốn tuổi chứ.”

“Muội nhớ.” Minh Họa nâng má trắng nõn, cong mắt cười nói, “Thái tử ca ca đẹp lắm, mặc áo choàng gấm, đầu đội kim quan, cổ đeo khóa trường mệnh, hệt như tiểu tiên đồng trong tranh vậy.”

Minh Vỉ thật không ngờ muội muội lại nhớ rõ chuyện năm bốn tuổi như vậy, bất quá nàng vẫn nhắc nhở: “Nhỏ đẹp chưa chắc lớn lên cũng đẹp, muội đừng kỳ vọng quá nhiều thì hơn.”

Nghe vậy, Minh Họa thoáng thấp thỏm.

Vạn nhất Thái tử ca ca thật sự lớn lên thô kệch...

Không đâu, dù có thế nào đi nữa, cũng không đến mức xấu xí đâu nhỉ?

Đang tự mình an ủi, đội ngũ đưa thân đột nhiên dừng lại.

“Đến rồi sao?”

Minh Họa vừa định vén rèm xem, đã bị Minh Vỉ giữ lại: “Đừng nhìn lung tung, mẹ đã dặn Trường An nhiều quy củ, quý nữ tuyệt đối không thể tùy tiện lộ diện.”

Minh Họa hậm hực thu tay: “Ừm.”

Minh Vỉ hắng giọng, hỏi ra bên ngoài: “Vì sao dừng lại?”

Nô tỳ bên ngoài hồi bẩm: “Thưa hai vị nương tử, hình như là Thái tử điện hạ đích thân tới đón!”

Trong kiệu, hai tỷ muội đều giật mình, quay sang nhìn nhau.

Minh Họa nghiêng người, khó nén được hưng phấn mà hỏi: “Ngươi có thấy rõ dáng vẻ Thái tử điện hạ không? Có tuấn tú không? Có đẹp như ca ca nhà ta không?”

Nô tỳ đáp: “Cách khá xa đội thân binh, nô tỳ không nhìn rõ, chỉ thấy Thái tử điện hạ mặc áo bào xanh, cưỡi ngựa trắng, nhìn chiều cao cũng ngang ngửa lang quân nhà ta!”

“Thật khéo, muội nhớ năm bốn tuổi gặp huynh ấy cũng mặc áo bào xanh.”

Minh Họa hai mắt sáng rỡ, tự nói thầm: “Ca ca cao gần chín thước, huynh ấy ngang ca ca, oa, vậy cũng rất cao nha! Người ta nói một trắng che trăm xấu, một cao che ngàn xấu, huynh ấy nhất định không xấu được!”

Minh Vỉ: “…”

Xong rồi, tiểu hoa si này lại bắt đầu rồi.

Đội ngũ đi thêm khoảng mười lăm phút nữa, cuối cùng cũng ổn định vững vàng dừng lại trước phủ đệ của Túc Vương ở Trường An.

Hai tỷ muội dưới sự dìu đỡ của nô tỳ, xuống xe ngựa.

Minh Họa giữ lấy mũ có rèm trên đầu, vẫn còn chưa thích ứng được: “Tỷ, sau này mỗi lần ra ngoài đều phải đội thứ này sao?”

Bắc Đình gần các nước Tây Vực, dân phong cởi mở, nữ tử ra cửa ít khi đội mũ có rèm.

“Ừ, muội ngoan ngoãn đội đi, đừng cựa quậy.” Minh Vỉ đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Trời nắng to như thế này, đội cái này cũng tốt, tránh được nắng gắt.”

Minh Họa mím môi: “Vâng.”

Vừa chỉnh mũ rèm ngay ngắn, nàng vừa tò mò nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trước đội binh giáp trùng trùng điệp điệp, rõ ràng có hai thân ảnh cao lớn đứng thẳng tắp.

Người mặc huyền bào là đại ca nàng, Tạ Minh Tễ.

Còn thân ảnh thanh nhã áo xanh bên cạnh, hẳn là vị phu quân tương lai, Thái tử điện hạ danh tiếng vang xa, Bùi Liễn.

Đáng tiếc hắn quay lưng về phía nàng, cách lớp lụa mỏng mơ hồ, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng đứng như trúc.

Minh Họa thật sự tò mò về tướng mạo hắn, bước chân bất giác nhanh hơn.

“Ai da, nhị nương tử ngài cẩn thận…”

Một tiếng hô nhỏ vang lên, nô tỳ vội vàng chạy tới đỡ.

Động tĩnh này cũng khiến hai lang quân trẻ tuổi phía trước đồng thời ngoảnh đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bên cạnh kiệu hoa, bà vú và nô tỳ vây quanh hai vị tiểu nương tử thân hình yểu điệu, mặc cẩm y đẹp mắt.

Hai người dáng dấp tương tự nhau, một người váy sam màu hồng phấn, một người váy sam tím nhạt, đều đội mũ rèm, không thấy rõ dung nhan.

Nhưng chỉ nhìn lúc này, người váy hồng phấn đi đường cũng vướng chân, không khỏi quá mức yếu ớt, thiếu đoan trang.

Không biết đây là tỷ tỷ hay muội muội?

Thái tử khoanh tay đứng, như đang suy tư điều gì.

Túc Vương thế tử Tạ Minh Tễ ở bên cạnh thấy vậy ngại ngùng nói: “Để điện hạ chê cười rồi, nhị muội chắc là ngồi xe lâu, nhất thời tê chân mới vô ý vướng ngã.”

Thái tử khẽ nheo mắt đen: “Váy hồng phấn là nhị nương tử?”

“Đúng vậy, váy hồng chính là nhị muội muội Minh Họa của ta, người bên cạnh váy tím là đại muội muội Minh Vỉ.”

Tạ Minh Tễ cười nói: “Điện hạ thuở nhỏ từng gặp các nàng, nhưng đã nhiều năm qua đi, bây giờ trưởng thành thay đổi dung mạo, e rằng ngài nhận không ra nữa rồi.”

Thái tử cong khóe môi, không tỏ ý kiến.

Tạ Minh Tễ thấy thế vội đưa tay: “Điện hạ, mời vào trong.”

Thái tử “ừ” một tiếng, ánh mắt dời khỏi thân ảnh nhỏ xinh kia, cất bước đi vào cửa lớn của vương phủ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play