【2】/ mở đầu

Theo quy củ hôn tục của Trường An, trước đại lễ bảy ngày, vợ chồng tân hôn không thể gặp mặt nhau.

Ngày tốt cho đại hôn định vào mùng một tháng sáu, tính đến hôm nay vừa đúng bảy ngày.

“Sớm biết có quy củ này, chúng ta đáng lẽ nên đi nhanh hơn chút, dù sớm vào thành một ngày cũng gặp được rồi!”

Minh Họa ở hậu viện tiếc nuối dậm chân, chợt nghĩ tới điều gì, lập tức nhào đến bên Minh Vỉ: “Tỷ tỷ, nếu không thì ngươi ra sảnh ngoài xem giúp ta một chút?”

“Không đi đâu, ngồi xe cả ngày, mệt chết rồi.”

Minh Vỉ lười biếng nằm trên giường, khóe mắt thoáng liếc thấy bộ dáng đáng thương của muội muội nhà mình, thuận tay lấy quả nho ướp lạnh nhét vào miệng nàng: “Ngươi gấp cái gì, bảy ngày sau chẳng phải sẽ thành hôn sao?”

Minh Họa vừa nhai nho vừa nói: “Ta tò mò mà, dù sao cũng là người sẽ sống chung cả đời với ta.”

“Hắn nếu là người tuấn tú, bảy ngày sau vẫn cứ tuấn tú. Nếu hắn là xấu xí, bảy ngày nữa cũng chẳng biến thành mỹ nam được đâu, ngươi cứ yên tâm đi.”

Minh Vỉ vừa nói, vừa vỗ vỗ cạnh giường: “Lại đây, nằm với ta một lát.”

Minh Họa là con út trong nhà, luôn nghe lời huynh tỷ nhất.

Lúc này nghe gọi, lập tức ngoan ngoãn cởi giày, leo lên giường nằm xuống.

Ánh nắng buổi chiều ngày hè xuyên qua rèm trúc màu xanh mỏng manh, loang lổ rơi trên xiêm y hai tỷ muội, một hồng nhạt, một tím mơ hồ, như hai nụ hoa đang đợi bung nở.

Tuy là song sinh, nhưng càng lớn, nét khác biệt càng rõ rệt.

Minh Vỉ tính tình phóng khoáng, thích chạy nhảy khắp nơi, vóc người cao gầy rắn chắc, nước da hơi ngăm, gương mặt thì giống phụ thân là Túc Vương, đường nét sắc sảo mạnh mẽ.

Minh Họa thì lại là người lười biếng, thích cuộn mình trong nhà ăn uống ngủ nghỉ, lại được người nhà cưng chiều, dưỡng ra thân hình ngọc ngà trắng trẻo, mềm mại, dung mạo giống mẫu thân thanh lệ dịu dàng. Đuôi mắt phải còn có thêm một nốt ruồi nhỏ màu đen, càng tăng thêm vài phần quyến rũ.

Hai tỷ muội tướng mạo tương tự, nhưng không khó để phân biệt.

Trời hè nóng bức, hai đóa kiều hoa nhà họ Tạ cùng nằm trên giường, vừa ăn nho lạnh chua ngọt, vừa câu được câu không tán chuyện.

Chuyện tán gẫu cũng chỉ xoay quanh đại hôn bảy ngày sau.

“Họa Họa, đừng sợ, cha mẹ nói sẽ để ta và ca ca ở lại Trường An hai tháng với ngươi, đợi ngươi thích ứng rồi mới trở về Bắc Đình.”

“Ừ, ta không sợ!” Minh Họa ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể mềm mại lại rúc vào lòng tỷ tỷ, rũ hàng mi dài đen nhánh, nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ là ta sẽ nhớ cha mẹ…”

Trường An cách Bắc Đình thật quá xa, bọn họ đi một đường cũng phải mất gần nửa năm.

Nữ nhi gả đi xa như chim nhạn lìa đàn, lần tới gặp lại cha mẹ chẳng biết phải chờ đến năm tháng nào.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Minh Họa chua xót, nàng hít hít mũi, cố nén đi cảm giác muốn khóc kia.

Không thể khóc được, nàng đã là người cập kê rồi.

Minh Vỉ biết muội muội luyến tiếc, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Không sao đâu, sau này chịu khó viết thư nhiều hơn. Cha mẹ còn khỏe mạnh mà, rảnh rỗi sẽ đến Trường An thăm ngươi.”

Hai tỷ muội đều hiểu, đây chỉ là lời an ủi.

Túc Vương trấn thủ biên cương, không có chiếu chỉ thì không thể rời vị trí. Trừ phi ông cởi giáp về quê, mới có thể cùng mẫu thân đến Trường An tự do.

Minh Họa thầm tính toán, ít nhất cũng phải bốn năm năm, hoặc tám chín năm nữa…

Thật đáng sợ, vừa xuất giá, đã phải xa cách người thân lâu đến vậy.

“Được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện không vui này nữa.” Minh Vỉ chuyển đề tài, “Ngày mai đã phải vào cung thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu rồi, ngươi có hồi hộp không?”

Minh Họa lắc đầu: “Không đâu, ta nhớ Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương đều là người tốt, hồi nhỏ còn cho chúng ta rất nhiều bánh ngọt ăn.”

Minh Vỉ khẽ cười, nhéo nhéo gương mặt còn lưu chút trẻ con của muội muội: “Ngươi đúng là mèo nhỏ tham ăn, chỉ nhớ có mỗi đồ ăn thôi.”

“Tỷ tỷ đừng nhéo nữa, mặt ta sắp bị nhéo lớn ra rồi!”

“Rõ ràng là ngươi ăn mập ra, lại trách ta nhéo mặt ngươi lớn!”

“Hừ, đều tại ngươi!”

Minh Họa vùng vẫy, hai tỷ muội lại vui đùa ầm ĩ trên giường, giống như thuở nhỏ vô lo vô nghĩ.

——

Ở tiền sảnh, Bùi Liễn uống xong một chén trà nhỏ, liền đứng dậy cáo từ trước.

Tạ Minh Tễ đặt chén trà xuống, đứng lên tiễn khách.

“Tử Sách huynh, tiễn đến đây là được rồi.”

Đi đến bình phong chạm khắc hoa văn dây leo, Bùi Liễn dừng bước, trên khuôn mặt thanh tuyển hiện lên vẻ ôn hòa: “Phụ hoàng vốn định tối nay mở tiệc đón gió tẩy trần cho các ngươi, nhưng nghĩ đến các ngươi đi đường xa mệt nhọc, nên dời tiệc sang đêm mai. Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cô lại cùng ngươi nâng chén trò chuyện.”

Tạ Minh Tễ cúi đầu chắp tay: “Bệ hạ thật phí tâm rồi.” Sau đó mỉm cười nhìn về phía Bùi Liễn, “Điện hạ đi thong thả, ngày mai gặp lại.”

Bùi Liễn hơi mỉm cười, xoay người rời đi.

Đợi bóng dáng thẳng tắp trong áo xanh kia lên xe ngựa rồi, Tạ Minh Tễ mới thả lỏng đôi vai căng cứng, ý cười trên gương mặt ngăm đen cũng dần biến mất.

Người hầu bên cạnh thấy thế, khó hiểu hỏi: “Lang quân sao vậy?”

Tạ Minh Tễ lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy…”

Mười năm không gặp, cảnh còn người mất.

Nghĩ đến khi xưa, Thái tử còn thân thiết gọi hắn là "A lang ca ca", muốn giữ hắn lại Trường An làm bạn, giờ đây trưởng thành rồi, rốt cuộc vẫn là xa lạ.

“Haizz, không có gì.”

Tạ Minh Tễ hồi thần hỏi: “Hai vị nương tử hiện giờ ở đâu?”

Người hầu đáp: “Vừa rồi nha hoàn bên cạnh nương tử đến truyền lời, hỏi khi nào có thể dùng bữa tối.”

“Này hai con mèo nhỏ ham ăn.”

Tạ Minh Tễ bật cười, bước vào trong: “Đi phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm chiều đi.”

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời ngả về phía Tây, cái nóng oi ả dần tan bớt.

Áng mây rực rỡ bao phủ cả bầu trời, tựa như phủ lên hoàng thành lộng lẫy một tầng sa đỏ tươi đẹp.

Chiếc xe ngựa có mái cong viền hoa sơn đỏ vừa tiến vào cửa cung, đại thái giám Lưu Tiến Trung bên cạnh Hoàng đế đã vội vã tới tìm: “Thái tử điện hạ, Bệ hạ mời ngài qua.”

Bùi Liễn vén rèm lên, khuôn mặt trắng lạnh nhạt không chút gợn sóng: “Đã biết.”

Lúc chạng vạng, Tử Thần cung tĩnh lặng trang nghiêm, Vĩnh Hi Đế năm nay bốn mươi tuổi, đang ngồi trên trường kỷ trong noãn các, phê duyệt tấu chương.

Nghe tiếng bước chân, ông chậm rãi ngẩng đầu: “Đến rồi à.”

Bùi Liễn khom người hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Không có người ngoài, không cần đa lễ.”

Vĩnh Hi Đế mặc thường phục xanh đen, nhẹ phất tay: “Người đâu, chuẩn bị chỗ ngồi.”

Hai cha con thiên gia xưa nay vẫn luôn gần gũi không đủ, cung kính thì có thừa.

Bùi Liễn ngồi xuống ngay ngắn, lưng thẳng tắp, ngoài điện ánh nắng chiều màu cam xuyên qua song cửa, từng vệt, từng vệt chiếu lên sườn mặt tuấn mỹ của hắn.

Dù bị ánh hoàng hôn bao phủ, nhưng đường nét gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, trong sáng như ánh trăng, gần ngay trước mắt nhưng xa cách khó với.

Vĩnh Hi Đế thầm nghĩ, đứa nhỏ này thật sự rất giống Hoàng hậu.

Trong thoáng chốc thất thần, Bùi Liễn nhẹ cất giọng: “Không biết phụ hoàng tìm nhi thần có việc gì?”

Vĩnh Hi Đế hoàn hồn, khẽ ho một tiếng: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi hôm nay ngươi đón dâu thế nào?”

Bùi Liễn đáp: “Hết thảy đều thuận lợi.”

Vĩnh Hi Đế hỏi tiếp: “Có gặp được huynh muội Tạ gia không?”

“Đã gặp rồi.”

Vĩnh Hi Đế nhướng mày: “Thấy thế nào?”

Nhìn bộ dáng rất hứng thú của phụ hoàng, Bùi Liễn hơi mím môi mỏng: “Phụ hoàng là hỏi phương diện nào?”

“Ngươi đừng giả bộ hồ đồ với trẫm nữa.”

Vĩnh Hi Đế liếc mắt nhìn nhi tử giờ đã thành một nam nhân trưởng thành: “Hôm nay sai ngươi tự mình đi đón, chính là muốn ngươi tận mắt nhìn xem tức phụ mà trẫm đã chọn cho ngươi. Hiện giờ thấy rồi, có vừa ý hay không?”

Vừa ý sao?

Giữa đôi mày Bùi Liễn khẽ động, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng trước vương phủ cũ hôm nay, thân ảnh xiêu vẹo chao đảo kia, áo váy màu hồng nhạt như sương mù, đứng trên đất bằng cũng có thể lảo đảo.

Lại nhớ đến buổi chiều nói chuyện cùng Tạ Minh Tễ, mỗi lần nhắc tới muội muội, trong lời hắn luôn toát lên ý “Trong nhà vô cùng nuông chiều.”

Cũng đúng, từ lâu đã nghe nói vợ chồng Túc Vương coi hai vị thiên kim tỷ muội này như châu như bảo, hết sức cưng chiều.

Người tỷ lớn tuổi hơn một chút, có lẽ còn ổn trọng, nhưng vị tiểu cô nương kia...

Bùi Liễn thầm thở dài một hơi, thành thật đáp lời Vĩnh Hi Đế: “Có lẽ tuổi còn nhỏ, không đủ ổn trọng.”

Vĩnh Hi Đế nghe đáp như vậy cũng không bất ngờ, chỉ bảo: “Nàng chỉ nhỏ hơn ngươi ba tuổi, không tính là nhỏ.”

Ngừng một chút, ông lại hỏi tiếp: “Dung mạo thì sao, ngươi có vừa ý không?”

“Tạ nhị nương tử đội mũ rèm che mặt, nhi thần vẫn chưa nhìn rõ dung mạo.”

Bùi Liễn rũ mắt xuống, hàng mi dày che đi ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm ổn: “Phụ hoàng hẳn cũng rõ, cưới vợ lấy đức làm trọng, dung mạo đẹp chỉ là gấm thêm hoa. Nói câu bất kính, tương lai nhi thần đăng cơ, nàng sẽ là Hoàng hậu. Nếu chỉ có một gương mặt đẹp, nhưng không có phẩm cách mẫu nghi thiên hạ, thì thật khó trọng dụng.”

Nếu là cha con hoàng gia khác nói ra lời này, tất sẽ khiến hoàng đế sinh lòng nghi ngờ.

Nhưng Vĩnh Hi Đế cùng Hoàng hậu thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng, dưới gối chỉ có một đôi nhi nữ đều do Hoàng hậu sinh ra. Ngôi báu này hiển nhiên sẽ truyền cho vị hoàng tử duy nhất.

Vĩnh Hi Đế vốn cũng mong Thái tử sớm ngày thành thục, tiếp nhận giang sơn để ông còn cùng Hoàng hậu du ngoạn đó đây, dưỡng thân giữ tuổi thọ.

Chỉ là đứa nhỏ này chẳng biết giống ai, tính tình lạnh lẽo hờ hững, trong lòng chỉ nghĩ đến giang sơn xã tắc, với chuyện phong nguyệt hoàn toàn không hứng thú.

Trước đó khi nhắc đến chuyện hôn sự, hắn chỉ đưa ra một yêu cầu: “Không cầu mỹ mạo, chỉ cầu hiền lương.”

Thậm chí hắn còn cảm thấy Thôi tam nương tử nhà Thôi thị Thanh Hà cũng rất tốt——

Đúng là Thôi tam nương tử danh tiếng hiền đức vang xa, nhưng lại xấu đến mức người người đều biết.

Vĩnh Hi Đế nhìn nhi tử đẹp như ngọc thụ chi lan của mình, lại nhìn Thôi tam nương tử da dẻ đen nhẻm kia, cảm thấy coi trọng phẩm hạnh không phải chuyện xấu, nhưng đường đường là trữ quân một nước, cũng không thể... đến mức ấy!

Ông kiên quyết không đồng ý.

Bùi Liễn trái lại còn khuyên ông: “Lục quốc tranh bá năm xưa, nếu không nhờ hiền hậu Chung Vô Diệm khuyên bảo, Tề quốc e rằng sớm rơi vào tay Tuyên vương, làm sao trở thành bá chủ lục quốc? Ham mê sắc đẹp, thật không phải đức tính của minh quân, phụ hoàng cần nhớ kỹ.”

Vĩnh Hi Đế: “…”

Hậu cung của ông chỉ có một vị Hoàng hậu, hắn còn cần nhớ kỹ cái gì!

Nghĩ đến ông và Hoàng hậu đều là người hiểu chuyện phong nguyệt, không ngờ sinh ra một đứa đầu gỗ cổ hủ như thế.

“Dù sao Minh Họa cũng là tức phụ mà trẫm và mẫu hậu ngươi tỉ mỉ chọn lựa, cha mẹ nàng lại từng có ân với chúng ta. Hiện giờ người ta một tiểu cô nương được nuông chiều như vậy, vượt ngàn dặm xa xôi gả tới đây, nếu ngươi dám khi dễ nàng, trẫm sẽ không tha cho ngươi.”

Vĩnh Hi Đế nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Bùi Liễn: “Nghe rõ chưa?”

Bùi Liễn ánh mắt khẽ động, đứng dậy cung kính hành lễ: “Nhi thần ghi nhớ lời phụ hoàng dạy bảo.”

Chuyện đến nước này, hôn sự đã là ván đóng thuyền.

Mặc dù trước mắt xem ra, vị Tạ nhị nương tử kia cùng người hiền thê hắn kỳ vọng, đúng là có chênh lệch rất xa.

Nhưng tục ngữ có câu: “Trước đường dạy con, bên gối dạy vợ.”

Chờ sau khi thành thân, hắn sẽ từ từ dạy dỗ nàng là được.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play