> "Người phàm gọi ta là yêu nghiệt.
Nhưng kẻ thiêu cháy cả tộc ta... lại được thờ làm thần tiên."
---
Tối đó, trời đổ tuyết dày. Sở Dư Trần châm thêm lửa trong động, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên gương mặt Tô Tịch Dao đang im lặng sắp xếp lại mấy túi linh thảo.
Một khắc trôi qua, hắn nhẹ giọng:
“Dao...”
“Ừ?”
“Ta muốn biết… vì sao ngươi ở một mình nơi rừng sâu?”
Nàng khựng tay.
Một lát sau, nàng gấp túi thảo lại, đặt sang một bên, rồi ngồi xuống đối diện hắn. Lửa bập bùng hắt bóng nàng lên vách đá – vừa mềm mại, vừa hoang lạnh.
“Ngươi thật sự muốn biết?”
Hắn gật.
Nàng cười nhạt, ánh mắt mơ màng như đang nhìn vào tận cùng quá khứ:
“Ngàn năm trước, tộc Bạch Hồ của ta là tộc duy nhất mang huyết thống Thần Thú Bạch Hổ. Tộc ta không hại người, sống ẩn trên đỉnh Tuyết Linh. Khi ta ra đời, trời giáng bạch quang, các tộc gọi ta là thiên mệnh chi cơ – người kế vị làm Đế Cơ.”
“Nhưng chính vì thế… ta trở thành mồi nhử.”
Nàng nói, từng lời như găm thẳng vào tim hắn.
“Đêm ta tròn trăm tuổi, có một kẻ tu tiên tên là Mục Đạo Chân Nhân tìm tới. Hắn nói sẽ bảo vệ tộc ta. Nhưng đêm ấy… hắn mở ra Thiên Hỏa Kết Giới, đốt sạch cả Tuyết Linh.”
“Ta mất cha. Mất mẹ. Mất cả tộc.” – giọng nàng không run, nhưng mắt đỏ hoe. – “Ta sống sót vì được sư phụ đưa đi. Nhưng linh lực bị phong ấn. Từ đó, ta sống một mình.”
Sở Dư Trần nghe đến đây, sắc mặt tái đi.
Hắn lắp bắp:
“...Mục Đạo Chân Nhân?”
Tô Tịch Dao gật đầu.
“Chính là tổ sư của ngươi.”
Một tiếng “bụp” khẽ vang. Lửa trong động tắt nửa.
Hắn như bị sét đánh. Tay siết chặt đến run.
“Ngươi... ngươi chắc chứ?”
“Ta khắc tên hắn bằng máu của mẫu thân.” – giọng nàng trầm xuống. – “Cả đời này không thể quên.”
---
Im lặng.
Hắn muốn nói rằng đó chỉ là hiểu lầm. Muốn bảo vệ tổ sư. Muốn phủ nhận.
Nhưng… hắn không thể.
Trong mắt nàng, tộc nhân hắn là kẻ phản bội. Là lưỡi kiếm từng chém vào tim nàng.
Còn hắn – người nàng cứu, lại chính là truyền nhân của kẻ hủy diệt cả đời nàng.
“Ngươi nghĩ ta không biết?” – nàng hỏi, mắt nhìn thẳng vào hắn. – “Ngươi có khí tức Mục Tông. Mùi đó... ta chưa từng quên.”
Sở Dư Trần không đáp nổi.
Tô Tịch Dao cười nhạt, đứng dậy.
“Ngươi không cần rời đi. Ta sẽ đi.”
“Dao—”
“Đừng gọi tên ta. Ngươi không xứng.” – nàng ngắt lời, lạnh đến tê lòng. – “Ngươi ở lại đây. Mà nhớ lấy, ngươi còn sống… là vì ta ngu.”
Nói rồi, nàng quay người. Tấm áo choàng trắng quét qua mặt đất, cuốn theo bóng dáng nàng ra khỏi động.
Chỉ còn lại Dư Trần, ngồi trong động lạnh như băng, tay ôm lấy tim mình.
Lần đầu tiên trong đời, hắn muốn từ bỏ tất cả – đạo hạnh, danh tiếng, niềm tin… Chỉ để giữ nàng lại.
Nhưng hắn quá muộn rồi.