“Tội lỗi không phải do ngươi tạo ra... nhưng tiếc rằng, ngươi mang khuôn mặt của kẻ đã giết cha mẹ ta.”
– Tô Tịch Dao
---
Sở Dư Trần chạy trong tuyết. Gió rít từng trận lạnh thấu xương, áo choàng trắng loang máu. Hắn không biết mình đã chạy bao xa, chỉ biết một điều duy nhất:
Hắn không thể để nàng đi.
Hắn bước qua vách đá nàng từng ngồi ngắm trăng. Qua suối nhỏ nàng từng cúi người rửa tay. Qua đồng hoa tuyết nàng từng hái cỏ cho hắn uống thuốc.
Tất cả giờ lạnh như lòng nàng.
Cuối cùng, hắn thấy nàng đứng đó — trên mỏm đá cao nhất Tuyết Sơn, váy trắng bay phần phật, mái tóc dài bị gió cuốn tung như sợi khói.
Hắn bước tới.
“Dao…”
Nàng không quay lại.
Gió thổi ngược về phía hắn, cuốn theo tiếng nàng:
“Ngươi còn tới làm gì?”
“Ta không biết.” – hắn khàn giọng. – “Chỉ biết là… không muốn mất ngươi.”
Nàng bật cười.
“Ngươi không muốn mất ta? Một pháp sư muốn giữ lại một yêu hồ? Ngươi nghĩ buồn cười không?”
“Ta không màng thân phận nữa.”
“Nhưng ta có.” – nàng quay phắt lại, mắt đỏ như máu. – “Ngươi mang dòng máu của Mục Tông. Tổ sư của ngươi thiêu chết cả tộc ta. Ngươi không thể đứng bên ta, dù chỉ một bước.”
“Dao… tha thứ cho ta đi. Không phải vì ta không biết. Mà vì ta không đủ dũng khí để đối diện.” – hắn quỳ xuống, gối đập mạnh trên nền tuyết cứng. – “Ta xin ngươi. Nếu có thể… trút oán hận vào ta. Ta chịu được.”
Nàng bước đến trước mặt hắn, nhìn xuống.
Một giây... hai giây…
Rồi tát mạnh.
Chát! – âm thanh bén như roi. Má trái hắn đỏ bầm, máu tràn ra từ khóe môi. Nhưng hắn không tránh, không phản kháng.
Tô Tịch Dao run tay, mắt hoe đỏ.
“Ngươi thật ngu ngốc.”
“Ta biết.”
“Ngươi nghĩ quỳ trước ta là đủ để đổi lại cả tộc bị giết?”
“Không. Nhưng ta không muốn để oán hận cướp đi thứ duy nhất khiến ta… biết yêu.” – hắn ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa. – “Là ngươi. Chính ngươi khiến ta biết bản thân từng sống vô nghĩa suốt mấy chục năm.”
Nàng lùi lại một bước, mắt long lanh.
Nhưng rồi lại cười nhạt:
“Tiếc là, ta biết yêu quá muộn.”
Nàng quay người, tiếng nói nhẹ như tuyết:
“Lần sau gặp lại… hoặc ngươi giết ta, hoặc ta giết ngươi.”
Từ khoảnh khắc ấy, Tô Tịch Dao và Sở Dư Trần trở thành hai kẻ mang trái tim bị xé làm đôi.
Một bên là yêu, một bên là người.
Một bên là máu, một bên là nỗi đau không thể chữa.